Bạch y dưới khóm quỳnh hoa - Chương 101: Bí mật giấu kín
Chương 101: Bí mật giấu kín
Bước qua trăm ngàn thương đau lại là trùng trùng bể khổ. Mê rồi tỉnh, tỉnh rồi mê, đã bao lần Hạo Phong đứng trước ngưỡng cửa sống chết, đã bao lần chàng phi thường vượt qua tất cả, nhưng lần này chàng thực sự muốn buông xuôi. Hình ảnh từng người thân yêu cứ nối tiếp nhau hiện ra trong giấc mơ của chàng, máu loang khắp nơi, nhuốm đỏ cả đất trời, ướt đẫm tà áo trắng. Vi Hàn đi rồi, Nghinh Phong, Tiểu Thanh đi rồi. Thạch Đầu cũng đi rồi… Thanh gươm sáng loà vung lên, Thạch Đầu ngã xuống, tiếng cười man rợ của Hoàng đế vang vọng, rồi chàng cũng ngã xuống, không cần tỉnh dậy, không cần lặp lại những chuyện đau khổ ấy nữa. Kỳ Phong đã bỏ chàng đi trong đêm hôm ấy. Ánh mặt trời của chàng đã biến mất, chàng cần chi lưu luyến thế gian? Nhưng mà chàng không hiểu vì sao mình vẫn thấy đau? Toàn thân chàng nặng nề như bị ngàn tảng đá đè lên, đầu nhức bưng bưng, kéo chàng từ trong cơn hôn mê tỉnh lại. Hạo Phong chậm rãi mở mắt, trước mặt chàng là một bóng người mờ ảo. Chàng không nhìn rõ hình dáng người đó, chỉ cảm nhận được từng mũi kim xuyên vào da thịt mình. Mỗi mũi kim được đâm xuống là một lần đau đớn muốn chết đi sống lại, nhưng chàng không thể cử động, cũng chẳng thể nói chuyện, chỉ nghe văng vẳng bên tai giọng nói của Trương y sư:
“Điện hạ! Đừng bỏ cuộc!”
Hạo Phong đau đến độ nước mắt không ngừng tuôn, chảy xuống ướt gối. Chàng muốn nói y đừng cứu mình nhưng không thể thốt nên lời. Thế rồi một giọng nói vang lên kéo chàng từ vực sâu vạn trượng trở về mặt đất:
“Điện hạ cố lên! Thạch Đầu ở đây!”
Anh Thạch Đầu?
Hạo Phong kinh ngạc quên cả cơn đau đang hành hạ mình. Phía sau Trương y sư là một bóng người, nhưng chàng không nhìn rõ mặt. Chàng chỉ lờ mờ thấy người đó vượt lên Trương y sư, nắm lấy tay chàng:
“Thạch Đầu đây! Thuộc hạ vẫn chưa chết. Ngài không được phép bỏ cuộc!”
Thạch Đầu vừa động viên chàng, vừa kể lại sự việc ngày hôm đó. Vì muốn doạ chàng nên Hoàng đế chỉ làm động tác giả, đánh ngất gã. Hạo Phong tưởng Thạch Đầu chết, sửng sốt đến độ nôn ra máu rồi hôn mê cả tháng trời. Mỗi ngày Trương y sư đều đến châm cứu chữa trị cho chàng. Nhưng dường như Hạo Phong không muốn tỉnh lại, mãi chìm trong cơn ác mộng triền miên. Trương y sư đã bao lần giành giật chàng từ tay Diêm vương. Hôm nay là ngày thứ ba mươi, nếu chàng không tỉnh lại thì có lẽ y cũng đành bó tay. May mắn sao, trong lúc y sắp tuyệt vọng thì Hạo Phong đã mở mắt ra. Hạo Phong biết Thạch Đầu còn sống thì vui mừng không thôi, an tâm để Trương y sư tiếp tục châm cứu. Một lúc sau, cơn đau thuyên giảm, chàng dần rơi vào giấc ngủ sâu.
Khi Hạo Phong tỉnh lại một lần nữa thì đã qua ba ngày sau. Xung quanh vắng lặng như tờ. Hạo Phong không thấy Thạch Đầu thì vô cùng hoảng loạn. Chàng muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể cứng đơ không thể cử động. Chàng bắt đầu hoang mang lo sợ, thảng thốt gọi tên Thạch Đâu.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, bước vào là Mặc Phong. Y vừa nhìn thấy Hạo Phong tỉnh lại liền vui mừng bước nhanh đến bên giường. Hạo Phong cố hết sức mới nói được mấy chữ:
“Anh… Thạch Đầu…”
Vừa nghe đến tên Thạch Đầu, Mặc Phong cúi mặt buồn bã:
“Anh ấy đã… Em quên rồi sao?”
Hạo Phong kinh ngạc nhìn Mặc Phong. Rõ ràng là Thạch Đầu đã đứng đây, gã đã nói mình còn sống, còn động viên chàng, kéo chàng vượt quỷ môn quan trở về cơ mà? Chàng không tin lời Mặc Phong, ánh mắt thống khổ nhìn y.
“Anh… anh ấy chưa… chết mà! Anh ấy đã đứng đây… đã đứng đây nắm tay em, bảo em cố lên…”
Mặc Phong giữ lấy cơ thể không ngừng run rẩy của chàng:
“Không có Thạch Đầu nào hết!”
Người hôm đó thực ra là Mặc Phong. Nhân lúc Hạo Phong đang trong tình trạng nguy kịch, nửa tỉnh nửa mê, y đã đánh liều giả làm Thạch Đầu để lừa chàng. Hạo Phong không muốn tỉnh lại một phần là do ân hận vì cái chết của Thạch Đầu, nếu như lừa chàng rằng gã chưa chết thì có lẽ sẽ còn một tia hy vọng. Mặc dù khi tỉnh lại, phát hiện tất cả chỉ là giả dối, chàng sẽ vô cùng đau khổ, nhưng lúc đó, Mặc Phong không còn sự lựa chọn nào khác.
“Có lẽ em nằm mơ mà thôi.” Cuối cùng y đành tiếp tục nói dối. “Nếu Thạch Đầu đã vào trong giấc mơ của em, mong em sống tốt thì em không được phụ lòng anh ấy.”
“Lẽ ra anh ấy không nên tốt với em như vậy. Thà rằng anh ấy cứ là Thạch Đầu của ngày xưa…”
Nói tới đây, giọng Hạo Phong nghẹn lại. Chàng không thể thốt nên câu, để cho nỗi đau gặm nhắm tâm can, thấm vào trong máu, vào trong xương tuỷ. Nỗi đau ấy làm chàng chết dần chết mòn trong vô vọng.
Hạo Phong cố ngồi dậy, nhưng cơ thể nặng nề không cử động được. Mặc Phong đỡ chàng ngồi dựa vào gối, nắm tay chàng an ủi.
“Người đã đi rồi, em đừng quá đau lòng.”
“Đáng lẽ ngay từ đầu em không nên dẫn hai người họ về đây. Thạch Đầu và Tiểu Thanh… đều đã bỏ em mà đi. Mọi người đều đi hết! Tứ ca cũng…”
“Em đừng tự trách nữa. Mọi chuyện đã qua rồi. Hãy nhìn về phía trước.”
Nhìn về phía trước? Trước mặt còn gì nữa đâu? Chuyện hôm qua đã trôi xa, người đã biến mất không còn thấy bóng dáng. Phía trước chàng hiện giờ là vực sâu không đáy, là bóng đêm thăm thẳm, chỉ cần một bước chân, một cái với tay đã chạm vào được. Hạo Phong đau đớn nhắm chặt mắt lại, hai tay ôm ngực, cố nén nỗi bi thương cuộn trào trong tâm khảm.
Cùng lúc ấy, Trương y sư bước vào. Y đến bên giường, bắt mạch cho Hạo Phong rồi thở dài. Sau đó, y quay sang nói với Mặc Phong:
“Thần có chuyện riêng muốn nói với thất điện hạ, phiền ngài…”
Mặc Phong hiểu ý, đứng dậy bước ra ngoài. Khi Mặc Phong đi khỏi, Trương y sư nói:
“Điện hạ, ngài cứ đau buồn như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ.”
“Ông đừng cố chữa cho ta nữa. Cứ để cho cơ thể này chết dần chết mòn đi.”
“Chuyện của Thái tử là Hoàng thượng làm.”
Trương y sư vừa nói xong, Hạo Phong ngạc nhiên nhìn y. Y nói tiếp:
“Ngọc phi có hai người con là Thái tử và công chúa Ngọc Phong. Sau khi Thái tử đăng quang một thời gian, có người dâng tấu lên Hoàng thượng vạch trần chuyện xưa kia Ngọc phi lén lút quan hệ với một thị vệ. Thái tử không phải con ruột của ngài ấy. Hoàng đế tức giận cho đi lục soát cung điện Ngọc phi từng ở và tìm thấy nhiều bức thư tình hai người gửi cho nhau. Hoàng đế không muốn chuyện mất mặt này truyền ra ngoài nên âm thầm cho người trừ khử Thái tử.”
Hạo Phong bật cười mỉa mai:
“Chuyện thương luân bại lý đối với ta ngài ấy còn làm được mà còn sợ mất mặt ư? Dù gì cũng có tình cảm cha con bao nhiêu năm. Sao ngài ấy lại có thể dứt khoát tàn độc như vậy?”
“Hắn đích thị là một tên máu lạnh.”
Trương y sư nói đến đây, vết sẹo dữ tợn trên gương mặt càng trở nên xấu xí nhăn nhúm. Y nắm chặt hai tay rồi nói:
“Thần nói cho ngài một bí mật.”
Sau khi nghe Trương y sư kể chuyện, Hạo Phong bàng hoàng không tin vào tai mình nữa. Trương y sư lại hỏi:
“Ngài có còn muốn chết nữa không?”
Hạo Phong cúi mặt, cắn chặt răng, đau đớn lắc đầu. Sau những gì chàng nghe thấy, bằng mọi giá chàng sẽ sống, dù cho đó là những tháng ngày không khác chi địa ngục.
“Hoàng thượng tới!”
Một tiếng hô làm Hạo Phong giật thót mình. Chàng hoảng loạn nhìn Trương y sư. Y nắm tay chàng trấn an.
Hoàng đế bước vào, xem Trương y sư là người vô hình, tiến tới bên giường.
“Trẫm nghe nói ngươi vừa tỉnh nên đến thăm.”
Hạo Phong giương đôi mắt căm hận về phía hắn. Hoàng đế bắt lấy gương mặt chàng, ngón cái miết nhẹ lên môi dưới của chàng.
“Biểu cảm này thật mới mẻ. Trẫm thích.”
Dứt lời, hắn cúi xuống, hôn lên cánh môi chàng. Hạo Phong hôn mê cả tháng trời, cơ thể còn rất yếu, tay chân không có lực, chỉ biết nhắm mắt chịu đựng.
“Hoàng thượng…”
Nghe giọng nói của Trương y sư, Hoàng đế mất hứng buông chàng ra, nghiêm giọng nói:
“Sao ngươi còn ở đây?”
“Thần muốn nhắc ngài… thất điện hạ chỉ vừa mới tỉnh lại, sức khoẻ rất yếu không thích hợp làm chuyện ấy. Nên…”
“Trẫm biết rồi. Trẫm sẽ kiềm chế. Ngươi lui ra đi!”
Trương y sư đi rồi, Hoàng đế lại tiếp tục hành động dang dở ban nãy. Hắn luồn tay vào áo chàng, vân vê hai viên ngọc trốn sau lớp vải. Hạo Phong nhắm tịt mắt, mím chặt môi. Chàng nghe có tiếng “rẹt” một cái, tấm áo của mình đã bị xé toạc. Hoàng đế áp mặt mình vào bờ ngực gầy trơ xương của chàng, nhẹ hôn lên đó.
“Phụ hoàng… Trương y sư vừa nói gì người không nghe sao? Hay người muốn giày vò nhi thần đến chết mới hài lòng?”
Chàng vừa dứt lời, Hoàng đế bỗng dưng chồm người lên. Hạo Phong có linh cảm chẳng lành, run rẩy nép sát vào tường nhưng Hoàng đế nhanh chóng nắm lấy gương mặt chàng. Lấp ló nơi đáy quần của hắn là một thanh sắt nóng rực. Hắn áp nó vào một bên má chàng. Hạo Phong hoảng hốt cố giãy giụa. Hành động của Hoàng đế khiến chàng kinh tởm nôn khan mấy lần nhưng hắn chẳng bận tâm, tiếp tục di chuyển thanh sắt khắp nơi trên mặt chàng rồi dừng lại nơi đôi môi tái nhợt. Hoàng đế bóp mạnh miệng chàng, nhét vật thể to lớn vào trong ấy. Gương mặt Hạo Phong từ trắng bệch dần chuyển đỏ vì tức giận. Các ngón tay của chàng cào cấu trên tấm nệm, muốn vung lên đánh trả nhưng lực bất tòng tâm. Hoàng đế không cho chàng có cơ hội dừng lại để thở, liên tục thúc vật dài ghê tởm ấy vào trong miệng chàng. Tiếng nức nở vang lên rất khẽ, nhưng cũng đủ kích động máu điên trong người hắn. Hoàng đế càng làm càng hăng, cho đến khi một chất lỏng phun trào, nơi ấy của hắn như quả bóng hết hơi, mềm oặt rời khỏi miệng chàng. Hạo Phong nằm bất động trên giường, đôi mắt trống rỗng. Nhưng Hoàng đế vẫn chưa thoả mãn cơn thú tính, hắn bắt đầu tìm đến thân dưới của Hạo Phong, xoa nắn vật nhỏ đang im lìm ngủ say. Hắn chẳng thèm xem lời nói của Trương y sư ra gì. Nỗi căm hận dâng lên làm lồng ngực Hạo Phong như muốn nổ tung. Chàng không thèm cầu xin Hoàng đế, cố đè nén cơn giận, lặng lẽ nhắm mắt lại, để mặc hắn giày vò.
Bên dưới Hạo Phong chẳng có phản ứng, đã vậy, nét mặt bình thản như đang ngủ của chàng làm Hoàng đế cụt hứng. Hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ mê người, khóc lóc cầu xin của chàng. Đáng hận thay, chàng trả lại cho hắn một gương mặt hoàn toàn lạnh băng. Hoàng đế tức tối rút trong áo ra một viên thuốc. Hắn cúi xuống, tính cho chàng uống nó. Ai ngờ một dòng máu đỏ chảy ra từ khoé môi chàng khiến Hoàng đế cả kinh. Hắn bóp miệng Hạo Phong ra, thở phào khi thấy lưỡi vẫn còn nguyên vẹn. Hoàng đế lay chàng dậy, nhưng không có động tĩnh. Thì ra chàng đã ngất đi từ lúc nào rồi.