Bạch y dưới khóm quỳnh hoa - Chương 103: Kéo dài sinh mệnh (H)
Chương 103: Kéo dài sinh mệnh
Hoàng đế đột nhiên lâm bệnh, mỗi ngày một gầy yếu nhưng hắn vẫn tìm tới Hạo Phong và làm chuyện đáng khinh bỉ với chàng. Hạo Phong nằm im trên giường, nuốt ngược đau đớn vào trong. Chàng nhắm mắt lại, nhớ tới lời của Trương y sư sau cái ngày mà chàng ngất đi trên đài Vọng Thiên. Y nói chàng không còn sống được bao lâu nữa. Y trách chàng chạy lung tung trong trời băng giá để khí lạnh nhiễm sâu vào người đến độ không thể cứu vãn. Khi ấy, Hạo Phong chỉ biết chết lặng nhìn y thở dài. Chàng chưa muốn chết, chưa gặp được Kỳ Phong, chàng không thể chết, nhưng số phận tàn nhẫn muốn đưa chàng đi, sớm đoàn tụ với mọi người. Nếu vậy, chàng đành xuôi theo định mệnh, chấp nhận chờ đợi cuộc đời dừng lại khi trong lòng còn nhiều vương vấn. Ngay khi chàng tuyệt vọng buông xuôi, Trương y sư nói:
“Còn một cách có thể duy trì thêm vài năm.”
“Cách gì? Ông giúp ta! Dù trả giá thế nào ta cũng chấp nhận.”
“Cách duy nhất để ngài kéo dài sinh mệnh chính là tìm một người, rút ngắn tuổi thọ của hắn rồi chuyển sang cho ngài.” Trương y sư ngập ngừng rồi nói tiếp. “Nhưng để thực hiện việc này, hai người sẽ phải…”
“Sẽ phải thế nào?”
“Sẽ phải cùng nhau… làm chuyện kia.”
Hạo Phong thẩn thờ ngồi trên giường, đôi mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa. Chàng biết, dù không nói ra thì chàng và Trương y sư đều đang nghĩ tới một người. Để được sống, chàng phải làm chuyện mà chính mình căm hận nhất. Để được sống, để được gặp Kỳ Phong chàng chỉ có thể làm vậy. Rồi sao nữa? Hạo Phong không biết. Chàng không biết kết quả như thế nào nhưng chàng muốn đánh cược. Dù sao thì chàng không còn gì để mất nữa. Chàng muốn được tự do.
Hôm nay là lễ tấn phong tân Thái tử cũng là ngày sinh nhật Hạo Phong. Ngay từ sáng sớm, văn võ bá quan đã có mặt đông đủ tại hoàng cung. Hạo Phong vẫn mặc trang phục màu trắng quen thuộc, bước đến chính điện, thực hiện nghi thức nhậm chức Hoàng thái tử đương triều. Kể từ hôm nay, chàng chính thức mang trọng trách trở thành đấng minh quân tương lai, điều mà chàng chưa một lần nghĩ tới, cũng như chưa từng mong muốn.
Bộ trang phục trắng của Hạo Phong nhanh chóng gây lên sự xào xáo từ phía quần thần. Một vị quan bất bình lên tiếng:
“Bẩm Hoàng thượng, lễ tấn phong quan trọng, Hoàng thái tử sao có thể xem nhẹ mà mặc mỗi một màu trắng để lên triều? Màu trắng là màu không may mắn, chỉ dùng trong tang lễ…”
Hiện giờ, vì thường xuyên lâm bệnh nặng mà Hoàng đế đã gầy trơ xương, không còn mang phong độ ngời ngời như xưa nữa, nhưng hắn vẫn một mực bảo vệ chàng, cắt ngang lời của vị quan nọ:
“Trẫm thấy Hoàng thái tử mặc màu trắng mới phát ra khí chất cao quý. Nay trẫm ban cho Hoàng thái tử một thanh ngự kiếm Phi Long. Bao kiếm bằng gỗ quảng đàn khảm ngọc, được mạ vàng điêu khắc hình rồng mây, bên trong lưỡi kiếm có khắc ba chữ Phi Long Kiếm. Kể từ nay, thấy kiếm như thấy trẫm. Tất cả đã rõ rồi chứ?”
Một tiếng ồ rõ to vang lên bên dưới. Hạo Phong biết, có rất nhiều ánh mắt khinh miệt đang chĩa về phía mình. Xưa nay quan hệ nam với nam luôn là điều cấm kỵ tại đất nước này, nhưng kể từ khi Hoàng đế mang về những thiếu niên xinh đẹp như hoa có vẻ ngoài gần giống với Hạo Phong, lập một dàn hậu cung toàn nam giới, tất cả các quy tắc đều bị phá vỡ. Sự tồn tại của chàng là cái gai trong mắt của nhiều người. Dù không nói ra nhưng ai mà không biết Hạo Phong đã bị Hoàng đế đặt dưới thân mình để thoả mãn dục vọng cuồng điên của chính mình. Những người không hiểu chuyện đều cho rằng chàng là yêu hồ, rắp tâm hãm hại anh em ruột thịt, lợi dụng việc mang nhan sắc giống người mẹ đã mất, trèo lên giường mê hoặc cha ruột để có được ngôi vị Thái tử. Nỗi oan khuất đầy nhục nhã ê chề này, chàng có nhảy xuống hết sông hồ ở Phong quốc cũng không thể rửa sạch.
Mặc dù có hơn phân nửa quần thần muốn phế truất tân Hoàng thái tử ngay trong lễ tấn phong, nhưng ai ai cũng e sợ Hoàng đế bị mê hoặc đến mất lý trí rồi nổi giận trừng phạt mình nên đều cắn răng im lặng.
“Thời gian qua, sức khoẻ của trẫm không còn như xưa. Trẫm không biết mình có thể chịu được đến khi nào. Từ bây giờ, toàn bộ việc triều chính đều giao cho Hạo Phong. Chỉ những chuyện thực sự quan trọng thì mới cần trẫm can thiệp.”
Hoàng đế dứt câu, mọi người lại được dịp nhao nhao. Ngày ngai vàng thuộc về Hạo Phong dường như không còn xa nữa. Có kẻ không phục, có người hả hê ra mặt. Tiếng bàn tán xôn xao vang vọng khắp hoàng cung, lan ra tới tận tai dân chúng.
Sau lễ tấn phong, Hạo Phong rời điện Tĩnh Phong dọn đến Đông cung. Khi chàng vừa tắm rửa, dùng cơm chiều xong, Hoàng đế cũng vừa có mặt.
Hạo Phong hành lễ chào, Hoàng đế vui vẻ tới đỡ chàng đứng lên. Sáu tháng trôi qua, sắc mặt chàng đã không còn xanh xao như trước, tay chân cũng dần có da có thịt. Hoàng đế rất hài lòng tiến tới gần chàng. Mặc dù đã khoác trên mình mấy lớp vải dày, nhưng Hạo Phong không tránh khỏi rùng mình khi chạm phải ánh mắt đầy dục vọng của hắn. Hắn vồ lấy chàng như mãnh thú săn mồi, hôn ngấu nghiến lên đôi môi màu hoa anh đào. Chuyện này lặp lại đã biết bao nhiêu lần nhưng Hạo Phong chưa bao giờ thôi kinh tởm. Chàng run rẩy nhắm chặt hai mắt, buông xuôi để Hoàng đế đưa vào phòng.
Mặc dù tên cầm thú này đã bệnh đến hai má hóp lại, dáng đi lọm khọm như một lão già, nhưng trong người hắn vẫn đầy ắp dục vọng. Hắn điên cuồng cởi bỏ từng lớp y phục trên người chàng ra, thích thú nhìn cơ thể trắng như ngọc run lên bần bật. Mỗi ngày Hạo Phong đều mong cơn ác mộng này trôi qua thật mau, nhưng Hoàng đế vô cùng dẻo dai, mãi vẫn chưa chính thức gục ngã.
Hoàng đế bị vẻ mặt quyến rũ của Hạo Phong làm cho kích thích, lướt lưỡi từ trên xuống dưới thân chàng. Hương vị ngọt ngào trên làn da mịn màng của chàng làm hắn ngất ngây xuýt xoa mãi. Hạo Phong vô cùng buồn nôn nhưng cố kìm nén nỗi khó chịu trong cổ họng. Chàng cảm thấy hai bên ngực của mình như bị đứt lìa khi bị Hoàng đế cắn mút.
“Phụ hoàng, người không nhớ hôm nay là ngày gì sao?” Chàng bất chợt lên tiếng.
“Hôm nay là ngày ngươi chính thức trở thành Hoàng thái tử đương triều.”
Hạo Phong cười thầm. Chàng nói không sai, dễ thay đổi nhất quả nhiên là lòng người. Mới đây thôi Hoàng đế luôn ngày đêm tưởng nhớ đến người mẹ quá cố của chàng, vì nàng, hắn đã hắt hủi ghẻ lạnh chàng bao năm. Vậy mà trong chớp mắt, hắn không còn nhớ tới ngày nàng rời khỏi nhân gian. Ngày này mấy chục năm về trước có người vì nàng đau đớn đến ngây dại. Giờ đây, ngoài chàng ra, chắc chẳng còn ai nhớ đến nàng nữa.
“Hôm nay là ngày giỗ của mẫu phi.”
Đang mải mê hôn khắp người Hạo Phong, nghe chàng nói, Hoàng đế bỗng dưng ngưng lại. Hắn nhìn chàng một lúc lâu rồi lại tiếp tục hôn.
“Người không cảm thấy có lỗi với mẫu phi sao?” Hạo Phong chua xót hỏi.
Hoàng đế phớt lờ câu hỏi của Hạo Phong, tay chạm vào vật nhỏ bên dưới khiến chàng rùng mình. Hạo Phong biết có làm gì cũng không ngăn được dục vọng của hắn nên đành nhắm mắt làm ngơ, chờ đợi cơn ác mộng qua đi.
Như mọi lần, Hoàng đế vô cùng thất vọng khi làm đủ mọi cách mà chỗ kia của Hạo Phong vẫn không có phản ứng. Người dưới thân thì lại nằm im như khúc gỗ. Hắn mất kiên nhẫn cho một viên thuốc vào miệng, cúi xuống hôn lên môi chàng rồi khẽ đẩy lưỡi. Viên thuốc vào trong họng Hạo Phong liền tan ra, trôi tuột xuống dạ dày. Cảm giác nóng rực khiến Hạo Phong không ngừng vặn vẹo thân mình. Hoàng đế thích thú ngắm nhìn cơ thể trắng trẻo chuyển đỏ. Hắn dần trượt xuống bên dưới thân chàng, đưa lưỡi liếm nhẹ đầu của vật nhỏ. Hạo Phong rùng mình co chân lên. Hoàng đế khẽ chau mày, nắm lấy hai bắp đùi chàng kéo mạnh ra. Hắn vùi đầu vào giữa, ngậm lấy thanh sắt nóng rực đang lớn dần.
Hạo Phong đưa cánh tay lên miệng mình, cắn mạnh, kiềm chế không phát ra tiếng kêu. Hoàng đế say sưa tận hưởng khoái cảm, chẳng buồn để ý máu đã chảy ra từ cánh tay của chàng thành dòng đỏ đặc. Toàn thân như bị thiêu đốt, Hạo Phong lại thấy cơ thể muốn nứt đôi khi Hoàng đế cho vật ấy vào bên trong mình. Lúc này, hắn đã phát hiện cánh tay đầy máu của chàng.
“Cần chi phải kìm nén? Thở mạnh vào, cầu xin trẫm tha cho đi. Trẫm thích nghe giọng nói dâm đãng của ngươi. Mau, gào lên, thét lên đi!”
Hoàng đế điên cuồng nắm lấy hai cánh tay của Hạo Phong, đặt lên đỉnh đầu chàng. Chàng sắp bị tác dụng của thuốc làm mất đi lý trí, đôi mắt mờ mịt nhìn gương mặt méo mó hung bạo của Hoàng đế. Chàng bắt đầu thở dốc, nhưng nhất quyết không chịu nhục nhã van xin hắn. Vì Kỳ Phong, chàng sẽ nhẫn nhịn tới cùng, cho dù tấm thân này bị giày vò đến kiệt quệ, cho dù nó đã bị nhuốm bẩn biết bao lần…
Hai ngày sau, Hoàng đế rơi vào hôn mê khiến toàn triều dậy sóng. Hạo Phong bước vào điện Hoàng Kim, mùi thuốc nồng nặc khiến chàng khẽ chau mày. Sau đó, chàng chầm chậm bước đến bên giường. Mới đây thôi người đàn ông này vẫn rất khoẻ khoắn, tràn đầy sinh lực đặt chàng dưới thân mình, giày vò chàng, làm nhục chàng, vậy mà giờ đã không còn sức sống nằm trên giường.
Chàng nhìn thật lâu gương mặt già nua hốc hác của hắn, bàn tay run run chạm vào cổ hắn. Con người lòng lang dạ thú này sao có thể là cha của chàng cơ chứ, càng không thể là cha của Nghinh Phong. Hắn không xứng! Giờ phút này, chàng chỉ muốn bóp chết hắn ngay lập tức. Nhưng giờ chưa phải lúc, hắn đang hôn mê bất tỉnh, chết như vậy chẳng phải quá dễ dàng rồi sao?