Bạch y dưới khóm quỳnh hoa - Chương 106: Hữu duyên vô phận
Chương 106: Hữu duyên vô phận
Khi ấy, Dực Phong đã không nương tình ném Hạo Nguyên xuống vực. Cũng may là y mạng lớn, được một người cứu sống và truyền dạy y thuật. Sau bao nhiêu năm ẩn cư ở Ảo Ảnh cốc, y quyết định quay trở về trả thù kẻ bội bạc. Trước tiên, y giả vờ gặp nạn trên đường để tiếp cận Kỳ Phong. Sau đó tìm cách vào cung tiếp cận Hoàng đế. Hạo Nguyên chưa từng biết đến sự tồn tại của Hạo Phong cho đến khi y gặp chàng ở quân doanh. Nhìn vẻ ngoài của chàng có bảy phần giống Bạch Liên, ba phần giống mình, y không thể không nghi ngờ chàng là giọt máu mình để lại sau cái đêm ngoài ý muốn ấy. Thế là nhân lúc Hạo Phong hôn mê bất tỉnh, y lén lấy máu của chàng để kiểm tra, kết quả đúng như y nghĩ. Y thực sự có một đứa con với Bạch Liên. Kể từ đó, y âm thầm ở bên cạnh chăm lo cho sức khoẻ của Hạo Phong đồng thời tìm cơ hội ra tay với Hoàng đế.
Ở trong cung đã có biết bao cơ hội, nhưng mãi mà Hạo Nguyên vẫn không nỡ xuống tay. Y từng nói tính tình Hạo Phong y hệt mẹ ruột, mềm yếu và si tình đến ngốc nghếch. Vậy mà chính y cũng chẳng khá hơn là bao. Chính vì sự trì hoãn của y đã đẩy Hạo Phong vào tình cảnh éo le như hiện tại. Lần này, y nhất định không được mềm lòng, dù cho tất cả đã quá muộn màng.
“Hạo Phong không phải con của ngươi mà là của ta!”
Hoàng đế run run hỏi:
“Từ khi nào mà Liên và ngươi đã phản bội trẫm?”
Hạo Nguyên cười mỉa mai, tiến đến gần nắm lấy cổ áo của Hoàng đế kéo lên.
“Ngươi nói lại xem, ai mới là kẻ phản bội? Dù ta có xấu xa cỡ nào thì cũng không thể sánh bằng ngươi!”
Hoàng đế hoảng loạn cố mở miệng la to nhưng âm thanh bỗng dưng bị ứ nghẹn trong cổ.
“Sao? Hối hận? Hối hận đã muộn rồi! Một lát nữa thôi ngai vàng sẽ đổi chủ. Giang sơn này không còn của người mang họ Lý ngươi mà là họ Trương ta!”
Dứt lời, Hạo Nguyên phá ra cười, một tràng cười vừa sảng khoái vừa bi phẫn. Hoàng đế trợn trắng mắt, tay run run chỉ vào y rồi tới Hạo Phong đang đứng phía sau.
“Ngươi… ngươi muốn làm phản?”
Hạo Nguyên siết mạnh cổ áo khiến Hoàng đế muốn chết ngạt.
“Chính ngươi đã trao ngai vàng cho con trai của ta mà! Đồ ngu xuẩn!”
Dứt lời, y đẩy mạnh Hoàng đế xuống giường. Hoàng đế đã yếu đến nỗi không thể ngồi dậy, thoi thóp nghe y nói tiếp:
“Kỳ Phong, Nghinh Phong, bọn chúng mới chính là con trai ruột của ngươi. Nhưng ngươi lại ngu đến mức nghe lời ra tiếng vào, nghi ngờ lung tung, hại chết con mình. Chỉ vì tính ích kỷ của ngươi mà những người xung quanh ngươi chẳng ai có kết cục tốt đẹp. Đã đến lúc ngươi trả giá rồi!”
Đến lúc này, Hạo Phong mới tiến lên, lạnh lùng nói:
“Phụ hoàng, đã tới giờ uống thuốc.”
Hoàng đế sợ hãi nhìn chén thuốc trên tay Hạo Phong, ú ớ không thành tiếng. Hạo Nguyên xốc hắn dậy, Hạo Phong đổ thuốc vào miệng hắn cho đến khi chén thuốc cạn đi. Hoàng đế vừa uống xong chén thuốc liền rơi vào hôn mê.
Sáng hôm sau, Hoàng đế băng hà. Quốc tang diễn ra bảy ngày bảy đêm. Cả Phong quốc chìm trong đau thương mất mát. Sau khi tang lễ kết thúc cũng là lúc tân Hoàng đế kế thừa ngai vàng. Nhưng chẳng ai ngờ rằng người kế thừa ngai vàng không phải Hạo Phong mà là Mặc Phong.
Sau khi Hoàng đế băng hà, Hạo Phong đã tìm đến Mặc Phong kể về việc mình không phải con trai ruột của Hoàng đế. Chàng ra sức thuyết phục y lên ngai vàng. Mặc Phong một mực từ chối:
“Em là con ruột của phụ hoàng hay không thì có gì quan trọng nữa đâu? Quan trọng là ngôi Thái tử thuộc về ai. Đây là định mệnh rồi, em không thể làm trái ý trời.”
Hạo Phong quỳ xuống trước sự ngỡ ngàng của Mặc Phong.
“Anh cho em ba tháng. Em sẽ đi tìm tứ ca về. Ngai vàng sẽ trả cho người xứng đáng. Trong thời gian đó anh hãy giúp em, được không?”
Thấy Hạo Phong thành khẩn như vậy, Mặc Phong không nỡ từ chối nữa, bèn miễn cưỡng đồng ý.
Hạo Nguyên biết chuyện thì vô cùng giận dữ:
“Trả lại ngai vàng? Sao con lại ngu ngốc đến vậy chứ? Chẳng dễ gì có người tự nguyên dâng nó cho con!”
Hạo Phong lắc đầu.
“Con không làm được. Cha, con muốn đi tìm anh ấy!”
Hạo Nguyên bất lực trước sự si tình của con trai, lớn giọng nói:
“Con trai của tên Hoàng đế chó chết ấy chắc chắn cũng chẳng có gì tốt đẹp. Ta cứ tưởng nó sẽ khác nên bấy lâu mới để yên cho các con ở bên nhau. Nhưng ta lại lầm to rồi! Nếu nó thực sự yêu thương con thì phải đoán ra con có nỗi khổ chứ! Đằng này nó biến mất gần cả năm rồi! Con đã không màng tính mạng để tìm nó. Còn nó thì sao? Tường thành cao vời vợi này ta đã từng vì người ta yêu mà vượt qua. Ta không tin nó không làm được! Người ta đã không cần thì việc gì con phải níu kéo?”
Hạo Phong chưa từng thấy Hạo Nguyên nói nhiều như vậy, chắc chắn là y đang rất tức giận. Từng lời của y là từng vết cắt cứa vào tim chàng đến ứa máu. Nhưng chàng vẫn kiên quyết:
“Dù vậy con cũng muốn gặp anh ấy nói chuyện rõ ràng. Nếu sau khi con giải thích mà anh ấy vẫn không tin thì…”
“Thì phải đi theo ta về Ảo Ảnh cốc!”
Nghe Hạo Nguyên nói vậy, Hạo Phong mừng rỡ reo lên:
“Vậy là cha đã đồng ý?”
Hạo Nguyên thở dài.
“Con cái lớn rồi, ta cản được sao?”
Sau hôm đó, Hạo Phong lại tiếp tục hành trình đi giúp đỡ người dân, mỗi nơi đi qua chàng đều tìm kiếm Kỳ Phong nhưng vô vọng. Hắn như không khí, bốc hơi không một dấu vết. Ngay khi chàng muốn bỏ cuộc thì một giọng nói bỗng vang lên:
“Vương gia?”
Hạo Phong giật mình quay lại, mừng rỡ khi nhìn thấy người quen:
“Lâm Y?”
Là Lâm Y bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt, chàng vui mừng không kể siết, vội chạy tới hỏi:
“Tứ ca đâu rồi?”
Lâm Y lắc đầu.
“Ngày hôm đó điện hạ chia tay thuộc hạ đến chỗ hẹn với ngài đến nay chưa từng gặp lại. Chẳng phải hai người đã trốn đi cùng nhau sao?”
Hạo Phong buồn bã kể sơ sự tình cho Lâm Y. Sau đó chàng cùng y đi khắp nơi tìm Kỳ Phong, nhưng tìm mãi vẫn không thấy. Cho đến một hôm, khi Hạo Phong đang giúp đỡ một người dân lợp lại mái nhà, Lâm Y chạy tới thông báo:
“Đã có người nhìn thấy một người giống tứ vương gia ở quận Hải Châu.”
Hạo Phong vừa nghe xong liền bỏ luôn công việc đang dở dang, thúc ngựa chạy như bay đi quận Hải Châu. Chàng đến một ngôi nhà nhỏ trong quận, hồi hộp gõ cửa.
Bước ra là một người vô cùng quen thuộc. Hạo Phong ngạc nhiên thốt lên:
“Tiểu thư Tống Hoài Thư?”
Tống Hoài Thư nhìn thấy Hạo Phong thì cũng ngạc nhiên không kém. Nàng bối rối hỏi:
“Sao ngài lại biết chỗ này?”
Hạo Phong không trả lời nàng mà hỏi:
“Tứ ca đâu? Ta muốn gặp anh ấy!”
Tống Hoài Thư không dám nhìn thẳng vào mắt Hạo Phong, lí nhí trả lời:
“Hiện giờ ngài ấy không có ở đây.”
“Anh ấy đi đâu? Khi nào về? Ta sẽ ở đây chờ!”
“Ngài ấy không muốn gặp ngài đâu. Mong ngài về cho!”
Hạo Phong nghe như có tiếng sấm nổ sầm bên tai. Nhưng chàng không bỏ cuộc:
“Chẳng sao cả! Mau, để ta vào trong!”
Tống Hoài Thư thấy chàng lao vào, vội chặn ngang cửa:
“Ngài bỏ cuộc đi! Tứ vương gia hiện đang sống rất tốt. Ngài ấy không muốn dính líu gì tới ngài nữa.”
Hạo Phong loạng choạng lùi ra sau, không tin được những gì mình vừa nghe thấy. Nhưng chàng vẫn nuôi hy vọng mong manh rằng trái tim của Kỳ Phong vẫn còn hướng về mình. Dù giận cách mấy, chắc chắn khi nhìn thấy chàng, hắn sẽ xiêu lòng.
“Vậy… phiền tiểu thư nhắn với anh ấy rằng sáng mai ở rừng trúc phía Đông, ta sẽ chờ anh ấy tới nói rõ mọi chuyện, không gặp không về.”
Tống Hoài Thư miễn cưỡng đồng ý rồi quay vào nhà đóng cửa lại.
Ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm, Hạo Phong đã có mặt tại rừng trúc. Chàng tới một cái chòi gỗ trong rừng, ngồi đó chờ Kỳ Phong đến. Đợi mãi đến quá giữa trưa mà không thấy người đâu, nhưng chàng vẫn nuôi một chút hy vọng mỏng manh rằng hắn sẽ đến. Hạo Phong thở dài nhìn ánh sáng dần tắt trong khu rừng vắng lặng. Gió bắt đầu mang hơi lạnh, bóng đêm phủ lên vạn vật, phủ lên trái tim chàng. Chờ đợi cả ngày trời, sức lực của Hạo Phong đã bị rút cạn, chàng gục xuống bàn đá, ngủ quên đi mất.
Đêm lặng lẽ trôi qua, đến khi tiếng chim hót vang, Hạo Phong mới giật mình tỉnh giấc. Chàng thấy lưng mình được phủ một tấm áo dày. Nghĩ là Kỳ Phong, chàng ngồi bật dậy, vui mừng nhìn quanh.
“Anh? Là anh đúng không?”
Tiếng bước chân từ xa càng gieo cho chàng nỗi mong chờ nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt khi Lâm Y xuất hiện.
“Vương gia dậy rồi sao?”
Hạo Phong thất vọng thở dài.
“Đã qua một ngày một đêm rồi, ngài đừng mong chờ nữa. Tứ vương gia và tiểu thư Tống Hoài Thư… thuộc hạ nghe người dân quanh đó nói mối quan hệ giữa bọn họ rất khăng khít…”
Lời này của Lâm Y như nhát dao chí mạng đâm vào lồng ngực Hạo Phong. Chàng đứng bật dậy:
“Ta không thể ngồi chờ trong vô vọng như thế này nữa! Hôm nay dù trời có sập ta cũng phải gặp được anh ấy!”
Vừa dứt lời, Hạo Phong vội vàng bước đi. Bỗng từ xa có một vài người chạy tới trước mặt chàng, quỳ xuống:
“Vương gia! May quá, thuộc hạ tìm người cả đêm qua!”
Linh cảm có chuyện chẳng lành, chàng vội hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Thuận vương đột nhiên tấn công vào thành. Hiện nay tình hình rất hỗn loạn. Hoàng thượng đã bị hắn bắt giữ. Ngài mau về gấp! Nếu không e là sẽ rắc rối to!”
Tin chấn động này làm Hạo Phong không còn tâm trí nào để nghĩ tới Kỳ Phong nữa. Chàng quay sang nói với Lâm Y:
“Mau theo ta về thành.” Rồi chàng quay sang một binh sĩ, dặn dò. “Còn ngươi, đến nơi này tìm Tứ vương gia, báo cho anh ấy biết tình hình nguy cấp, mau trở về yểm trợ!”
Dứt lời, chàng cùng Lâm y lên lưng ngựa, cấp tốc chạy đi.