Bạch y dưới khóm quỳnh hoa - Chương 108: Gặp lại
Chương 108: Gặp lại
Đã hai năm trôi qua kể từ ngày Thuận vương mang quân tấn công hoàng cung, gây một trận gió tanh mưa máu. Hai năm ngồi trên ngai vàng lạnh lẽo, trái tim Hạo Phong dần trở nên chai sạn. Chàng đã từ bỏ hy vọng tìm kiếm Kỳ Phong, yên phận trở thành một đấng minh quân cai trị Phong quốc. Những hồi ức tươi đẹp xưa kia đã chôn vùi theo ngày tháng, lời hứa cùng nhau đi đến chân trời góc bể cuối cùng chỉ mình chàng cố chấp mộng tưởng.
Ngay khi Hạo Phong quen dần với sự cô đơn và buông xuôi hy vọng thì Kỳ Phong đột nhiên xuất hiện. Xa cách hơn hai năm trời, chàng đã sắp không nhận ra người mà mình đã từng yêu thương hơn sinh mạng nữa rồi.
“Đã lâu không gặp, hoàng đệ.”
Ánh mắt lạnh băng và danh xưng lạ lẫm khiến trái tim chàng như hẫng đi một nhịp. Giọng nói chàng run rẩy cất lên:
“Sao anh lại ở đây?”
Hôm nay Hạo Phong có chuyến vi hành đến quận Thành Thiên, sẵn dịp ghé thăm Tống đại nhân bàn chính sự. Chẳng ngờ chàng lại gặp Kỳ Phong ở đây. Nhưng Kỳ Phong giống hệt như giấc mơ ngày xưa của chàng, vẻ mặt lạnh tanh đến đáng sợ. Đối diện với hắn, chàng không còn cảm nhận được tình yêu dạt dào nữa, trái lại chỉ còn nỗi căm hận dồn nén trong ánh mắt sắc như dao.
Cả hai nhìn nhau im lặng một lúc lâu thì từ xa nghe có tiếng xôn xao. Có hai đứa trẻ gần hai tuổi chạy giỡn làm náo động cả một góc vườn. Chúng vừa thấy Kỳ Phong liền chạy ào tới, reo lên:
“Cha! Cha!”
Nghe hai đứa trẻ gọi Kỳ Phong là cha, Hạo Phong bàng hoàng không tin vào tai mình. Kỳ Phong cúi xuống mỉm cười xoa đầu bọn trẻ. Nụ cười mà chàng đang tìm kiếm bấy lâu đang ở ngay đây nhưng nó đã thuộc về người khác. Vẫn còn chưa hết thảng thốt, chàng lại thấy Tống Hoài Thư chạy đến.
“Việt Phong, Nam Phong! Thật là… suốt ngày cứ thích bám lấy cha thôi.”
Rồi nàng quay sang Hạo Phong hành lễ. Nhìn một nhà bốn người quây quần bên nhau, Hạo Phong ngỡ như mình đang nằm mơ. Một giấc mơ mà chàng chỉ muốn tỉnh lại ngay lập tức. Giọng nói của chàng lạc đi:
“Biệt tích bấy lâu, hoá ra anh đã thành gia lập thất…”
Kỳ Phong trao hai đứa trẻ cho Tống Hoài Thư rồi nhìn chàng với nụ cười lạnh băng.
“Chẳng phải hoàng thượng cũng thế sao?”
Hạo Phong bất giác ôm ngực. Chàng cũng thế sao? Ừ, chàng cũng thế. Sau khi chàng lên trị vì Phong quốc một thời gian, văn võ bá quan đồng loạt gây áp lực yêu cầu chàng lập hậu, sinh con nối dõi. Vì chiều lòng họ, chàng đã đồng ý lập hậu. Trùng hợp sao, người được chọn lại là Bùi Thanh Uyển. Nhưng từ đó tới nay chàng chưa một lần đụng tới nàng. Còn Kỳ Phong, hắn đã cùng người khác tình chàng ý thiếp mặn nồng, có cả hai đứa con song sinh bụ bẫm đáng yêu. Mọi hy vọng của chàng đến nay đều tan thành mây khói. Hạo Phong buồn bã cúi mặt.
“Thấy anh bình an khoẻ mạnh, em cũng yên tâm. Hiện giờ tiên hoàng không còn, em đã xoá tội cho anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể… quay trở về.”
Ba chữ “quay trở về” thốt ra, Hạo Phong thấy tim đau nhói. Giờ đây, tất cả những gì chàng định nói với Kỳ Phong hơn hai năm trước đã không còn cơ hội mở lời. Chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Mối dây liên kết duy nhất giữa chàng và hắn là quan hệ huyết thống cũng đã đứt rồi. Người thương đã hoá người dưng. Từ hôm nay hai người chính thức không chung đường.
“Khi lên ngôi em cũng đã xoá tội cho mẫu phi nhưng người nhất định không về lại điện Thanh Mai. Nếu được thì anh khuyên người giúp em. Sức khoẻ của người không còn như xưa.”
Kỳ Phong khẽ “ừm” một tiếng rồi lại im lặng. Hạo Phong không có can đảm đối diện Kỳ Phong nữa, chàng vội vàng tạm biệt hắn rồi đi gặp Tống đại nhân, để lại Kỳ Phong đứng giữa sân nhìn theo đến khi bóng dáng chàng khuất hẳn. Những chuyện đã qua ùa về như thác lũ làm hắn thấy khó thở. Tống Hoài Thư vội hỏi:
“Tướng công, chàng sao vậy?”
“Ta không sao, nàng dẫn các con đi chơi đi.”
Kỳ Phong ngồi xuống chiếc ghế nơi đình viện, đưa tay xoa đầu. Đã bao năm trôi qua, nhưng hắn vẫn chưa nguôi ngoai chuyện cũ. Gặp lại Hạo Phong, trái tim hắn như bị bóp nghẹt. Cuối cùng thì người ấy đã mãi xa rời vòng tay hắn rồi sao?
Hơn hai năm trước, vào cái ngày định mệnh ấy, Kỳ Phong phi ngựa như bay về tìm Hạo Phong. Chẳng ngờ trên đường đi, hắn bị ngã ngựa, đầu đập mạnh xuống tảng đá ven đường. May sao Tống Hoài Thư đi ngang bắt gặp và mang hắn về. Kỳ Phong hôn mê hơn nửa năm. Khi tỉnh lại, hắn hoàn toàn mất đi ký ức. Khoảng thời gian đó, Tống Hoài Thư chăm sóc hắn rất tận tình. Tuy mất trí nhớ nhưng Kỳ Phong vẫn đủ tinh ý để nhận ra nàng thích mình, tiếc rằng hắn chỉ xem nàng là ân nhân.
Tống Hoài Thư biết Kỳ Phong không hề có tình cảm với mình nhưng nàng vẫn kiên trì theo đuổi. Kỳ Phong trước kia rất lạnh lùng, Kỳ Phong hiện tại lại vô cùng nhu hoà, nàng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Cho đến một hôm, Kỳ Phong bỗng nhiên đau đầu và ngất xỉu. Tống Hoài Thư hốt hoảng chạy đi tìm thầy thuốc. Vừa ra khỏi cửa, nàng liền gặp phải Hạo Phong. Nàng đã nói dối chàng rằng Kỳ Phong vắng nhà. Nàng sợ hắn nhớ ra mọi chuyện sẽ bỏ rơi mình quay về bên Hạo Phong. Sau khi Hạo Phong rời đi, nàng đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc nhờ người đưa Kỳ Phong rời khỏi ngôi nhà ở quận Hải Châu.
Lần đó, Kỳ Phong hôn mê cả tháng trời. Khi tỉnh dậy, hắn dần dần hồi phục trí nhớ. Ngày hắn nhớ ra tất cả cũng là ngày Hạo Phong sắc lập Hoàng hậu. Hắn nghe tin mà chết nửa linh hồn, điên cuồng gào thét, đập phá đồ đạc như muốn trút hết nỗi đau đớn, giận dữ ra ngoài. Nhưng bấy nhiêu vẫn không làm Kỳ Phong nguôi ngoai. Ngày ngày hắn đều chìm đắm trong những cơn say triền miên. Cho đến một hôm, hắn say đến mức thần trí mơ hồ, không phân biệt được ngày hay đêm, nam hay nữ. Hắn nhìn Tống Hoài Thư thành Hạo Phong rồi giữ chặt nàng trong lòng. Hắn điên cuồng xé toạc y phục nàng ra, điên cuồng hôn, điên cuồng khóc lóc náo động màn đêm yên tĩnh. Đến khi hắn tỉnh táo lại, nhìn thấy người bên cạnh không phải Hạo Phong thì mới giật mình thảng thốt.
Tống Hoài Thư không trách Kỳ Phong. Nàng vẫn cam chịu đi theo hầu hạ hắn, bất chấp tình cảm của Kỳ Phong vẫn trao cho người khác. Đến khi nàng mang thai, Kỳ Phong không cách nào thoái thác được nữa. Cứ tưởng thời gian trôi qua sẽ làm mờ đi vết sẹo, nhưng khi gặp lại người xưa, yêu hận đan xen làm trái tim hắn như bị xé nát. Thì ra hắn chưa từng quên, chưa từng thôi yêu, cũng không thể nguôi cơn hận. Người ấy đã thay đổi rồi. Hắn cũng đổi thay rồi.
Hạo Phong quay về Hoàng cung trong tình trạng say mèm. Chàng cùng Tống đại nhân uống rất nhiều rượu. Từ khi lên làm Hoàng đế, chàng dần tập uống rượu nên tửu lượng cũng tăng lên một ít, nhưng uống nhiều như hôm nay là lần đầu tiên. Bùi Thanh Uyển xăng xái dìu Hạo Phong nằm xuống, nới lỏng y phục cho chàng. Nàng vừa dùng khăn lau người cho chàng vừa lo lắng nói:
“Hoàng thượng tửu lượng kém thì lần sau không cần cố quá. Đâu ai dám ép ngài cơ chứ.”
Đôi mắt ướt át của Hạo Phong nhìn Bùi Thanh Uyển đăm đăm, rồi chàng bật cười.
“Vì trẫm vui nên uống hơi nhiều. Đã làm phiền Hoàng hậu rồi…”
Bùi Thanh Uyển e thẹn.
“Đây là bổn phận của thần thiếp mà…” Ngập ngừng một lát, nàng hỏi. “Hoàng thượng có chuyện gì vui vậy?”
Hạo Phong trầm ngâm một lát rồi đáp:
“Hôm nay trẫm đã gặp được tứ ca. Anh ấy vẫn còn sống, không những vậy mà sống rất tốt, bên cạnh còn có vợ đẹp con ngoan. Nàng nói xem, đây không phải chuyện vui thì còn là gì nữa?”
Bùi Thanh Uyển nghe tin này, trong lòng không vui chút nào nhưng vẫn vờ chúc mừng Hạo Phong. Nàng biết chàng đang cố dối lòng mà thôi. Từ ngày Kỳ Phong hôn Hạo Phong trước mặt nàng, nàng biết mình không thể chen chân vào cuộc tình của hai người nọ. Khi được chọn làm Hoàng hậu, nàng đã từng hy vọng mình sẽ có cơ hội bước chân vào trái tim chàng, nhưng một lần nữa, nàng lại chuốc lấy thất vọng.
Vào đêm tân hôn, Hạo Phong bước đến bên nàng, vén khăn lên và nói:
“Trẫm xin lỗi vì đã không thể khước từ cuộc hôn nhân này, nhưng chuyện vợ chồng, nàng có thể đừng nhắc tới được không?”
Nước mắt Bùi Thanh Uyển rơi lã chã.
“Có được thể xác nhưng không có được trái tim ngài thì thiếp cũng không mong. Đời này chỉ xin nguyên làm tri kỉ, cùng ngài chia sẻ đắng cay, ngọt bùi.”
Hạo Phong áy náy cúi mặt.
“Nàng ráng đợi… sau khi trẫm đi rồi, trẫm sẽ trả tự do cho nàng…”
Hạo Phong nói rồi lặng lẽ quay đi. Bùi Thanh Uyển chưa kịp thắc mắc, cánh cửa trước mặt nàng đã khép lại. Mãi đến sau này, nàng mới hiểu những lời nói lạ lùng của chàng…