Bạch y dưới khóm quỳnh hoa - Chương 112: Mang thai
Chương 112: Mang thai
Ngày hôm sau, Kỳ Phong tính đến điện Hoàng Kim thăm Hạo Phong thì nhận được tin cấp báo biên cương có biến. Hắn lập tức dẫn quân đi dẹp loạn.
Từ trước đến nay, trên chiến trường, Kỳ Phong luôn giữ cho mình cái đầu lạnh, kẻ thù dù có hung hãn bao nhiêu cũng không làm hắn nao núng. Nhưng hiện tại, tâm trí hắn lúc nào cũng quẩn quanh hình bóng của Hạo Phong. Vẻ thống khổ, gương mặt đẫm lệ của chàng vào đêm hôm đó cứ ám ảnh hắn không thôi.
Nhiều năm trước, khi chứng kiến cảnh chàng và Hoàng đế ân ái mặn nồng, hắn đã thất vọng bỏ đi, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng chàng mà quay lại. Tai nạn bất ngờ xảy ra làm hắn mất đi ký ức. Khi nhớ lại, hắn vẫn không đánh mất niềm tin ấy. Vậy mà lúc đó, niềm tin của hắn đã bị phản bội. Một người đơn thuần không màng danh lợi địa vị như chàng bỗng dưng trở thành vua của Phong quốc. Một người từng xem hắn là cả thế gian giờ đây đang ôm ấp một người con gái khác. Kỳ Phong đã đau đớn khổ sở một thời gian dài chỉ mong quên đi hình bóng chàng, vậy mà một ngày nọ, chàng lại xuất hiện trước mặt hắn.
Dáng vẻ kia là của kẻ phản bội sao? Chàng vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, nồng cháy pha lẫn u buồn. Tuy đã là vua một nước, nhưng trang phục của chàng luôn mang màu trắng tinh khôi, pha một chút sắc vàng làm hắn lung lay lạc lối. Hắn không dám tin giờ đây hai người dù gần nhau trong gang tấc nhưng tựa như biển trời cách biệt.
Nét sầu trên gương mặt nhoà lệ, giọng nói nghẹn ngào đầy tuyệt vọng của Hạo Phong cứ văng vẳng đâu đây khiến Kỳ Phong không thể tập trung chiến đấu. Trong trận chiến cuối cùng, hắn bị quân địch đâm một nhát nơi mạn sườn. Nếu không nhờ Lâm Y kịp thời ra tay tương trợ thì có lẽ hắn đã không còn cơ hội quay trở về.
Nhưng, trở về để làm gì?
Ngay tại thời khắc Kỳ Phong nghe tin Hoàng hậu mang long thai, hắn đã nghĩ phải chi lúc đó Lâm Y đừng xuất hiện, cứ để hắn bị vết thương giày vò đến kiệt quệ đi. Nhưng, Kỳ Phong cay đắng nhận ra, vết thương do đao kiếm làm sao bì được với vết thương lòng người ấy mang lại…
Kỳ Phong ngồi trên lưng ngựa, toàn thân chao đảo. Tin vui của toàn Phong quốc chẳng khác nào mũi tên xuyên thẳng vào tim hắn. Thấy Kỳ Phong cầm không nổi dây cương, Lâm Y vội vàng phi ngựa tới bên cạnh đỡ lấy hắn.
“Vương gia, vết thương của ngài…”
Kỳ Phong xua tay, nụ cười đắng chát nở trên khoé môi.
“Đúng là song hỷ lâm môn. Ta dẹp được giặc, hoàng thượng sắp có con nối dõi. Ta phải đi chúc mừng ngài mới được.”
Điện Hoàng Kim hiện ra trước mắt, Kỳ Phong đứng bất động rất lâu, vết thương hôm qua vừa mới được băng bó nay lại tiếp tục chảy máu. Nhưng hắn chẳng bận tâm, vì dù có đau cách mấy cũng không đau bằng vết thương ở trong tim hắn lúc này.
Vừa bước vào điện Hoàng Kim, Kỳ Phong liền đụng phải Bùi Thanh Uyển. Một cảm giác khó chịu trào dâng, hắn không thèm hành lễ, nhìn nàng, gắt gỏng hỏi:
“Hoàng thượng đâu?”
Bùi Thanh Uyển nhìn thấy Kỳ Phong cũng chẳng vui vẻ gì.
“Ngài gặp hoàng thượng để làm gì?”
“Chuyện riêng của ta và hoàng thượng, Hoàng hậu không cần biết.”
“Ngài ấy là phu quân của ta, dĩ nhiên chuyện của ngài ấy cũng là chuyện của ta.”
Người con gái này thường ngày nhu hoà nhã nhặn, nay lại trở nên gai góc sắt đá khiến Kỳ Phong nhất thời ngây ra. Nhưng hắn mặc kệ sự ngăn cản của nàng, không kiêng nể xông vào sương phòng.
Hạo Phong đang lim dim sắp rơi vào giấc ngủ, nghe thấy tiếng ồn ào bỗng giật mình mở mắt. Bùi Thanh Uyển vừa đuổi theo Kỳ Phong vừa lớn tiếng:
“Vương gia! Hoàng thượng đang bệnh, cần được nghỉ ngơi. Ngài mau về đi!”
Bùi Thanh Uyển vừa dứt câu, Kỳ Phong đã tới sát bên giường Hạo Phong. Hắn nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của chàng mà vừa đau lòng vừa phẫn nộ. Hạo Phong ho một tiếng, yếu ớt nói với Bùi Thanh Uyển:
“Hoàng hậu lui ra đi, trẫm có chuyện muốn nói với vương gia.”
Không biết từ lúc nào hai mắt Bùi Thanh Uyển đã ngập nước. Dù không đành lòng nhưng nàng chẳng dám cãi lời, buồn bã rời đi.
Khi Bùi Thanh Uyển đi rồi, Hạo Phong ngồi dậy, hai mắt đăm đăm nhìn Kỳ Phong. Chàng cố gắng để hắn thấy rằng mình vẫn ổn.
“Mời vương gia ngồi.”
Kỳ Phong vờ không nghe thấy lời chàng nói, toan ngồi xuống bên giường nhưng bị chàng ngăn lại.
“Vương gia, mời ngồi đằng kia.” Chàng chỉ chiếc ghế đặt ở sát tường.
Kỳ Phong vẫn cố tình lờ đi, ngồi xuống bên cạnh chàng. Chỉ trong vòng một tháng, Hạo Phong đã gầy đi rất nhiều. Hắn muốn hỏi thăm chàng, muốn ôm chàng vào lòng như thuở nào, nhưng nghĩ tới việc một tháng qua chàng cùng người kia ân ái, để lại cốt nhục, trong lòng hắn liền xuất hiện một vách ngăn.
“Trẫm mang bệnh trong người, vương gia không nên ngồi gần kẻo bị lây bệnh.”
“Từ nhỏ mỗi lần hoàng thượng bệnh đều do một tay thần chăm sóc. Bệnh nặng hay nhẹ thần cũng không sợ bị lây. Giờ chút bệnh cỏn con này thì có sá gì? Hay là hoàng thượng muốn tránh mặt thần? Ngài là em trai của thần, thần muốn quan tâm ngài cũng không được sao?”
Hạo Phong cười buồn.
Em trai ư? Còn em trai gì chứ? Giờ chúng ta có khác gì người dưng đâu?
“Tuỳ anh muốn nghĩ sao cũng được.”
Vừa dứt lời, chàng lại lên cơn ho dữ dội. Kỳ Phong xót xa tính ôm chàng vào lòng thì cơn ho đã dứt. Chàng cố hít thở sâu rồi nói:
“Vương gia thấy đó, với bệnh tình hiện giờ, trẫm không thể tiếp tục lên triều nữa. Trương y sư nói trẫm cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài. Vì vậy, từ ngày mai, vương gia hãy thay trẫm trông coi việc triều chính. Trẫm sẽ lên chùa Thiên Môn tịnh dưỡng cho đến khi bệnh tình thuyên giảm.”
Nghe giọng nói không còn sức sống của Hạo Phong, cơn giận trong lòng Kỳ Phong bỗng nhiên vơi đi phân nửa. Hắn ngồi lặng im, nhìn thật kỹ gương mặt chàng. Vẫn là vẻ mặt hiền lành, sáng trong như gương, không chút vẩn đục. Chẳng biết từ lúc nào, đôi mắt biết cười kia luôn nhuốm nỗi u sầu. Rõ ràng người buông tay trước là chàng, người phản bội trước cũng là chàng, nhưng sao hắn vẫn thấy như chính mình là người có tội? Kỳ Phong vươn tay, tính chạm vào gương mặt nhợt nhạt của Hạo Phong, bỗng chàng lên tiếng khiến hắn giật mình thu tay lại.
“Nếu không còn việc gì nữa thì vương gia hãy về nghỉ ngơi. Cảm ơn ngài đã bớt chút thời gian đến thăm trẫm.”
Kỳ Phong run rẩy mấp máy môi:
“Nghe nói Hoàng hậu đang mang long thai. Chúc mừng hoàng thượng.”
Tay nắm chặt tấm chăn, Hạo Phong không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ gật đầu.
“Đứa trẻ này là tất cả của trẫm. Mong vương gia cũng yêu thương nó như con ruột.”
Kỳ Phong nghe tới đây, bỗng dưng đứng phắt dậy. Đôi mắt hắn ngập lửa giận nhìn Hạo Phong như muốn đốt chàng thành tro bụi.
Đứa trẻ là tất cả của em. Em xem đứa con của mình và người con gái ấy là tất cả! Vậy còn ta?
Kỳ Phong muốn thét lên như vậy, nhưng nhìn vẻ ngoài yếu ớt như nhành liễu của chàng, hắn đành nuốt mọi bực dọc vào trong.
“Hoàng thượng mệt rồi, thần không làm phiền ngài nữa.”
Dứt lời, hắn đứng dậy và rời đi.
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Hạo Phong. Khi Kỳ Phong vừa đi khỏi, một cơn khó chịu ập tới khiến chàng co người nôn khan. Trước khi biết mình mang thai, cơ thể chàng dần có những thay đổi nhỏ. Chàng ăn không ngon miệng, nghe mùi thịt cá là lại nôn mửa, thường xuyên cảm thấy buồn ngủ, thậm chí chàng đã ngủ gục ngay lúc đang thiết triều.
Trương y sư nhìn thấy biểu hiện lạ lùng của Hạo Phong, trong lòng bỗng nảy sinh nghi ngờ, nhưng chàng cứ né tránh không cho y bắt mạch. Một lần Hạo Phong đang đi dạo ở vườn hoa thì lại lên cơn buồn nôn. Mùi phấn hoa làm chàng khó thở. Bùi Thanh Uyển vội dìu chàng quay về nghỉ ngơi rồi gọi Trương y sư. Tránh được một lần không thể tránh mãi, Trương y sư bắt mạch cho chàng xong, vẻ mặt liền biến sắc. Có vẻ như chàng đã đoán ra tình trạng của mình nên không buồn thắc mắc. Trương y sư nổi giận, nói như quát:
“Bỏ nó đi!”
Hạo Phong ôm bụng mình, lắc đầu.
“Con muốn sinh nó ra!”
“Con không cần mạng sao?”
“Hoả quốc đã có phương thuốc dưỡng thai đặc biệt, sẽ không sao đâu cha.”
“Phương thuốc đó chỉ hiệu quả với những người khoẻ mạnh. Còn con thì sao? Ngay cả mạng của con còn không giữ nổi, giờ lại muốn gánh thêm một sinh mệnh? Ta đã cất công thỉnh cầu sư phụ cách để cứu con. Khó khăn lắm mới thuyết phục người chỉ dạy cho ta. Giờ thì con lại…”
Nói tới đây, Trương y sư thất vọng vung tay áo thật mạnh. Y đi qua đi lại, vò đầu bứt tai, bất lực co chân đá vào tường. Hạo Phong chưa từng thấy y kích động như hôm nay. Chàng biết bấy lâu nay, vì mình mà Trương y sư đã tốn biết bao công sức. Giờ mọi cố gắng của y đổ sông đổ bể, chàng vô cùng áy náy, chỉ biết cúi mặt lặng im.
Chuyện Hạo Phong mang thai chỉ có Trương y sư và Bùi Thanh Uyển được biết. Hạo Phong bất ngờ bước xuống giường, quỳ gối trước mặt Bùi Thanh Uyển. Thấy chàng đột nhiên quỳ xuống, nàng hốt hoảng không thôi. Nàng vội đỡ chàng đứng dậy nhưng Hạo Phong từ chối. Chàng nói:
“Trẫm biết đề nghị của mình rất quá đáng, nhưng xin nàng hãy giúp trẫm. Trong thời gian chờ đứa trẻ chào đời, nàng có thể giả vờ mang thai được không? Sau khi sinh nó ra, nếu trẫm có mệnh hệ nào, mong nàng hãy yêu thương nó như con ruột của mình.”
Bùi Thanh Uyển rơi nước mắt quỳ xuống bên cạnh chàng.
“Thần thiếp sẽ làm bất cứ điều gì Hoàng thượng yêu cầu, nhưng xin ngài đừng nói chuyện xui xẻo!”
Hạo Phong lắc đầu buồn bã.
“Trẫm chỉ nói sự thật. Trẫm biết mình khó qua khỏi kiếp nạn này, Hoàng hậu cũng đừng quá đau lòng.”
Bùi Thanh Uyển không dám nói thêm nữa. Nàng sợ phải đối diện sự thật tàn khốc rằng mình sắp phải rời xa chàng. Nàng dìu chàng đứng lên rồi nói:
“Đời này thiếp không thể có con, được nhận đứa trẻ này làm con, thần thiếp thấy rất vui. Hoàng thượng yên tâm sinh nó ra, thần thiếp sẽ tận tình chăm sóc nó.”
Hạo Phong nghe nàng nói vậy, khoé môi nở một nụ cười mãn nguyện.