Bạch y dưới khóm quỳnh hoa - Chương 113: Bụi trần
Chương 113: Bụi trần
Sau ngày gặp Kỳ Phong, Hạo Phong cho thông báo đến toàn dân về việc chàng lên núi Đàm Hoa dưỡng bệnh. Khắp Phong quốc dấy lên tin đồn bệnh tình Hoàng đế đang nguy kịch, ngai vàng sắp đổi chủ, thậm chí còn có lời đồn độc ác hơn rằng vương gia đã đầu độc nhà vua hòng chiếm ngôi báu. Nhưng những lời ra tiếng vào ấy không còn khiến Hạo Phong bận tâm. Giờ đây, chẳng có gì quan trọng hơn sinh linh bé nhỏ đang lớn dần trong bụng chàng.
Lần này, Hạo Phong không tới chùa Thiên Môn một mình mà đi cùng với Trương y sư. Trong người mang bệnh nặng, lại đang mang thai, Hạo Phong không thể tự di chuyển mà phải dựa vào Trương y sư. Y vừa cõng chàng trên lưng vừa làu bàu:
“Nếu không phải vì trên núi Đàm Hoa có một dòng suối Tiên rất tốt cho việc trị bệnh thì ta sẽ không bao giờ cho con lên đây. Cực chết ta mà!”
“Cũng tại con làm khổ cha…” Hạo Phong áy náy.
Trương y sư thở dài.
“Nghiệp này do ta gây ra, ta phải có trách nhiệm với con tới cùng.”
Mặt trời dần khuất bóng, màn đêm tràn về khắp núi rừng. Sau nhiều ngày đi đường vất vả, Trương y sư đã đưa được Hạo Phong đến chùa Thiên Môn. Do đường xá xa xôi cộng với cơ thể suy nhược, khi vừa đến nơi chàng đã ngất đi trên lưng Trương y sư.
Trương y sư vừa cõng Hạo Phong tới nơi liền gặp ngay Thích Từ Tâm. Thích Từ Tâm nhìn thấy tình trạng của Hạo Phong thì lo sốt vó, vội dẫn Trương y sư vào gian phòng trước đây Hạo Phong hay ở khi ghé chùa Thiên Môn. Bước vào trong, Trương y sư bảo Thích Từ Tâm đóng cửa lại rồi đặt Hạo Phong xuống giường. Y ngồi xuống bắt mạch cho Hạo Phong, nhìn cổ tay gầy guộc nổi cả gân xanh của chàng, trong lòng dâng lên một nỗi đau xót vô bờ.
Kiểm tra thấy Hạo Phong không có việc gì, Trương y sư mới thở phào nhẹ nhõm. Khi y cúi xuống đắp chăn cho Hạo Phong thì chàng chợt tỉnh lại.
“Cha… đứa bé…” Hạo Phong khó nhọc cất tiếng.
“Yên tâm. Nó vẫn khoẻ mạnh.” Trương y sư vỗ nhẹ lên bàn tay lạnh băng của chàng.
Biết đứa bé trong bụng vẫn bình an vô sự, mi tâm nhíu chặt của chàng liền giãn ra, nét mặt đau đớn khổ sở cũng trở nên bình yên rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Suốt những ngày đầu, Hạo Phong cứ nửa mê nửa tỉnh, sốt cao không hạ. Trương y sư ngày đêm túc trực bên chàng, dùng những loại thảo dược tốt nhất để giảm bớt đau đớn cho chàng nhưng không làm hại đứa trẻ trong bụng. Những khi đau đớn nhất, chàng lại vô thức gọi tên Kỳ Phong theo thói quen. Trương y sư chỉ biết bất lực lắc đầu. Hạo Phong càng chịu đau đớn, y càng thấy mọi tội lỗi đều do chính mình gây ra. Nếu như tuổi trẻ y không bồng bột thì có lẽ sẽ không dẫn đến nhiều bi kịch đến vậy.
Sau ngày thứ năm, Hạo Phong mới tỉnh táo trở lại. Trước đây cơ thể Hạo Phong thường mang bệnh nặng dẫn đến tỳ thận dương hư, không đủ khí huyết để nuôi dưỡng thai nhi, giờ cơn nghén hành hạ chàng mỗi ngày vô cùng khổ sở. Thức ăn vừa đưa lên miệng, chàng liền thấy bụng quặn lên muốn nôn. Thứ mà chàng có thể nuốt trôi chỉ có món cháo trắng không thêm gia vị. Nếu tình trạng này kéo dài, chỉ sợ tính mạng của cả cha và con sẽ gặp nguy hiểm. Trương y sư đã ngày đêm nghiên cứu, bào chế bài thuốc dưỡng thai mười tám vị để giành giật chàng từ tay Diêm Vương. Cuối cùng mọi nỗ lực của y cũng được đền đáp. Tuy Hạo Phong không ăn được các loại thức ăn khác, nhưng bài thuốc của ông cũng phần nào cung cấp dinh dưỡng cần thiết cho chàng và thai nhi trong bụng.
Mỗi ngày ba bữa, Thích Từ Tâm đều mang cho chàng một bát cháo trắng. Thấy Hạo Phong yếu ớt như vậy, hắn vô cùng lo lắng. Đợi chàng ngủ rồi, hắn mới mạo muội hỏi Trương y sư:
“Xin thứ lỗi cho bần tăng nhiều chuyện, nhưng rốt cuộc hoàng thượng đang mắc bệnh gì?”
Vì sau này cần Thích Từ Tâm giúp đỡ nhiều nên Trương y sư cũng không giấu diếm.
“Hoàng thượng hiện đang mang thai.”
Thích Từ Tâm vừa nghe xong mặt liền biến sắc.
“Mang thai? Ngài ấy thừa hiểu là đàn ông mang thai sẽ có hậu quả gì mà?”
“Ta đã khuyên hết lời nhưng hoàng thượng vẫn nhất quyết giữ lại đứa trẻ. Việc ta có thể làm chỉ là kéo dài sinh mạng cho ngài ấy sau khi đứa trẻ chào đời, ngày nào hay ngày ấy. Dù đó gần như là chuyện không thể…”
Nói tới đây, giọng nói của Trương y sư bỗng nghẹn lại. Thích Từ Tâm cúi mặt lặng im, Trương y sư có thể nhìn thấy bờ vai hắn đang run rẩy.
Đến tháng thứ ba, cơn nghén giảm dần, Hạo Phong bắt đầu ăn được một số món thanh đạm hơn như rau xanh, các loài cá nhỏ. Sắc mặt xanh xao của chàng dần hồng hào trở lại. Tuy nhiên cơ thể chàng vẫn còn suy nhược, không được đi lại nhiều vì dễ dẫn đến sinh non. Thích Từ Tâm chăm sóc chàng rất tận tình. Mỗi ngày hắn đều đến dẫn chàng ra ngoài hít thở khí trời.
“Nghe nói thai phụ phải vui vẻ thì đứa trẻ trong bụng mới khoẻ mạnh và thông minh. Từ khi tới đây, bần tăng thấy hoàng thượng cứ âu sầu mãi, không tốt cho cả cha lẫn con.”
Hạo Phong ngồi trên chiếc ghế mây, ngắm nhìn bầu trời trong xanh cao vời vợi, khẽ thở dài. Không biết từ bao giờ chàng đã quên mất cách mỉm cười. Nhưng hiện giờ, trong bụng chàng có một sinh linh. Mặt trời bé con của chàng đang dần thành hình, quyết tâm sinh nó ra, chàng không cho phép mình tiếp tục u uất. Thế là từ ngày hôm đó, Hạo Phong bắt đầu cùng nó trò chuyện. Chàng kể cho nó nghe câu chuyện của cuộc đời mình, về những thăng trầm đã qua, về lần gặp gỡ đầu tiên giữa chàng và Kỳ Phong. Kể đến đoạn bị tiên hoàng làm nhục, nước mắt chợt lăn dài trên má, Hạo Phong vội vã lau nó đi. Thích Từ Tâm đi ngang tình cờ nghe thấy câu chuyện của chàng. Hắn đứng chết lặng ngay cửa, toàn thân run rẩy, lòng đau mà chẳng biết phải làm sao để an ủi chàng.
Ngày hôm sau, Thích Từ Tâm mang cho chàng một bất ngờ. Hắn đã đóng một chiếc xe đẩy bằng gỗ để chàng tiện bề di chuyển. Mỗi sáng, Hạo Phong đều đẩy xe đi dạo một vòng quanh sân. Tới chiều tối, Thích Từ Tâm lại đưa chàng đến ngâm mình ở suối Tiên cách đó không xa. Con suối này là suối nước nóng có tác dụng rất tốt cho việc điều trị bệnh. Mỗi ngày, Thích Từ Tâm đều ngồi trên bờ, kiên nhẫn chờ đợi chàng ngâm mình khoảng nửa canh giờ rồi lại đưa chàng quay lại chùa. Hắn chưa bao giờ nhìn trộm dù chỉ một lần.
Nhưng hôm nay, đã quá nửa canh giờ vẫn chưa thấy Hạo Phong trở lên. Linh cảm chẳng lành khiến hắn ngoái lại nhìn để rồi hốt hoảng khi thấy chàng nằm ngất bên bờ suối. Thích Từ Tâm vội chạy tới đỡ chàng dậy. Bàn tay hắn vừa chạm lấy làn da lạnh băng của chàng liền rụt ngay lại. Thích Từ Tâm cảm thấy mình điên rồi. Nước chảy loang loáng trên thân hình trắng như bông tuyết kia chẳng khác nào những viên ngọc trong suốt khiến hắn không thể rời mắt. Khuôn ngực tuy gầy nhưng vẫn mang sức hút mê người, nhuỵ hoa hồng nhạt nhô ra muốn nhấn chìm Thích Từ Tâm trong dục vọng. Trái tim không thôi đập loạn, hắn vội vàng lấy quần áo mặc vào cho chàng. Thích Từ Tâm không thể ngăn mình liếc nhìn trộm gương mặt chàng. Sắc mặt nhợt nhạt vì bệnh mà như trở nên trong suốt nhưng vẫn đẹp hút hồn. Hắn đã bao lần đối diện với chàng, từng thầm tán dương vẻ đẹp như thần tiên kia, nhưng hắn chẳng ngờ có một ngày mình lại động lòng trước dung nhan mỹ lệ ấy. Kết quả bao năm tu hành phút chốc trở nên công cốc. Thích Từ Tâm vừa bồng Hạo Phong quay về vừa lẩm nhẩm đọc mấy câu kinh cho bình tâm lại. Hạo Phong vẫn nằm im lìm như đang ngủ, nhưng sao cơ thể gầy gò của chàng lại lạnh băng đến thế? Thích Từ Tâm sợ hãi đến mức hai chân nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống. Ký ức về tuổi thơ bỗng dưng ùa về thật rõ ràng trong tâm trí hắn.
Mấy chục năm về trước, Thích Từ Tâm chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Hắn là con của một thương gia có tiếng trong kinh thành. Sau một đêm, cả nhà hắn bị cướp rồi giết, chỉ một mình hắn may mắn sống sót do được một người hầu trung thành giấu kỹ trong lu nước rỗng. Khi bọn cướp đi rồi, Thích Từ Tâm ngơ ngác leo ra khỏi lu nước. Hắn thẫn thờ ôm thân xác lạnh lẽo của người thân suốt cả đêm dài. Đến sáng hôm sau, quan phủ tới nơi, ai ai cũng đau lòng khi nhìn thấy cuộc thảm sát kinh hoàng. Sau đó, Thích Từ Tâm được một nhà sư nhận nuôi và đưa lên chùa Thiên Môn. Từ đó tới nay, Thích Từ Tâm ngỡ mình đã nguôi ngoai về cái đêm định mệnh ấy, nhưng giờ đây, cơ thể lạnh băng của Hạo Phong làm hắn như sống lại khoảnh khắc ôm lấy xác chết của cha mẹ khóc đến kiệt sức. Hắn sợ hãi chạy thật nhanh về chùa Thiên Môn, không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày. Vừa về tới nơi, Thích Từ Tâm liền lao đến đạp tung cánh cửa. Trương y sư bị sắc mặt đen xì của hắn làm giật cả mình, vội chạy tới xem bệnh cho Hạo Phong.
“Hoàng thượng tuột huyết áp nên ngất xỉu, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn.”
Thích Từ Tâm đứng ngây ra tại chỗ. Đã lâu lắm rồi tâm hồn hắn mới bị xáo trộn như hôm nay. Xao động trước Hạo Phong là mới đây thôi hay bắt đầu từ khi nào hắn chẳng rõ. Hơn hai mươi năm không bị thất tình lục dục làm phiền, vậy mà trong một khoảnh khắc, hắn nhận ra mình chỉ đang tự lừa dối bản thân. Nhân duyên giữa chàng và hắn đã nảy sinh từ ngày ấy, khi hắn bắt gặp một thiếu niên áo trắng mặt đầy sẹo đứng lẫn trong bụi hoa quỳnh.
“Có thật là sẽ ổn?” Đôi môi Thích Từ Tâm run run bật lên thành tiếng.
Trương y sư không đáp, chỉ nhìn Thích Từ Tâm bằng ánh mắt phức tạp.
“Sẽ ổn.”
Nói rồi, y tiến đến gần hắn, nhẹ giọng khuyên.
“Cái gì cầm lên được thì sẽ bỏ xuống được.”
Thích Từ Tâm nghe ít hiểu nhiều. Suy nghĩ vượt quá bổn phận kia sẽ không được phép nhen nhóm trong hắn một phút giây nào nữa. Hắn khẽ quay gót đi, rời khỏi căn phòng nồng mùi thuốc.
Kể từ ngày hôm đó, suốt ba tháng liền, Thích Từ Tâm đều quỳ trước Phật đường, sám hối về tội lỗi của mình. Ba tháng dài như ba năm, nhưng hắn không tài nào rũ bỏ bụi trần vô tình bay vào mắt. Trên thế gian quả thật có thứ gọi là “tình yêu”, một lần rung động, cả đời chẳng quên.