Bạch y dưới khóm quỳnh hoa - Chương 115: Lời dặn dò
Chương 115: Lời dặn dò
Sau khi đâm Kỳ Phong một nhát, Hạo Phong ân hận khôn nguôi. Chàng suy sụp đến độ lên cơn sốt li bì mấy ngày liền. Thích Từ Tâm và Trương y sư thay nhau chăm sóc chàng ngày đêm. Đến khi hạ sốt, cơ thể chàng đã gầy càng thêm gầy. Trương y sư xót xa nắm lấy bàn tay gầy guộc của chàng.
“Nếu khổ sở như vậy thì con cứ làm theo trái tim mình đi.”
“Đã muộn rồi cha. Có lẽ giờ này anh ấy hận con lắm.”
“Vậy thì đừng suy nghĩ gì nữa, lo dưỡng thai cho tốt.” Trương y sư thở dài.
Hạo Phong khẽ gật đầu rồi đưa tay xoa bụng của mình. Tới giờ phút này, chính chàng cũng chẳng biết kết cục đau lòng giữa chàng và Kỳ Phong là do đâu. Do số phận thích trêu đùa hay do tiên hoàng hãm hại, hay là do chàng quá cố chấp để rồi càng đi càng xa, càng đi càng không thể quay đầu. Nhưng hiện giờ chàng có hối hận thì cũng quá muộn màng. Sợi dây mỏng manh kết nối chàng và Kỳ Phong đã vĩnh viễn bị chàng cắt đứt vào ngày hôm ấy. Chính chàng chứ không ai khác liên tục đẩy hắn xa khỏi mình hết lần này tới lần khác. Chàng tự mắng mình đáng đời, kết cục này đã quá rõ ràng, thôi thì đành chấp nhận cảnh ly tan…
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã hai tháng trôi qua. Cơ thể Hạo Phong dần có những biến đổi rõ rệt. Bụng chàng hơi nhọn và nhô về phía trước. Trương y sư đoán đây là một bé trai. Đối với Hạo Phong, trai gái không quan trọng, chỉ cần nó bình an chào đời là tốt rồi.
Càng về giai đoạn cuối của thai kỳ, Hạo Phong càng thường xuyên cảm thấy đau lưng, đêm ngủ không ngon giấc, trở mình rất khó khăn, bụng dưới thì đau âm ỉ, ngay cả khi bước đi cũng thấy nhói đau. Thỉnh thoảng Quỳnh Phong đạp mạnh làm chàng đau đến vã mồ hôi hột. Hạo Phong luôn trong tâm thế ngày Quỳnh Phong chào đời cũng là ngày chàng nói lời tạm biệt, vì vậy chàng tranh thủ nói chuyện với nó thật nhiều. Chàng nói về tương lai khi nó được sinh ra. Chàng muốn nó trở thành một đứa trẻ hạnh phúc nhất trần đời. Nhưng ở thế gian thiếu vắng đấng sinh thành, liệu nó có được hạnh phúc trọn vẹn hay không? Nghĩ tới đây, tâm trạng chàng trở nên chùng xuống. Từ trong thâm tâm, chàng không muốn chết. Chàng muốn được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đối với chàng giờ đây thật quá xa xôi.
Một ngày nọ, chàng nói với Trương y sư:
“Cha, con muốn sống.”
Nghe chàng nói vậy, y chỉ biết lặng im. Nhìn vào đôi mắt u sầu của y, chàng hiểu y nghĩ gì.
“Một hoặc hai năm thôi cũng được, con muốn ở bên Quỳnh Phong lâu hơn chút nữa, được không cha?”
Trương y sư thở dài nói:
“Nếu còn sống mà quên đi Kỳ Phong thì con có chấp nhận không?”
Chàng trầm tư một lát rồi lắc đầu.
“Quên anh ấy rồi thì con có khác gì người đã chết đâu. Cha, con chỉ cần một, hai năm thôi. Con muốn được nhìn Quỳnh Phong lớn lên.”
Trương y sư khẽ nói:
“Ta chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi.”
Một đêm nọ, Hạo Phong nói chuyện với Quỳnh Phong nhưng mãi vẫn không thấy nó trả lời. Mọi hôm Quỳnh Phong rất hiếu động, đạp bụng chàng đến méo đi, vậy mà hôm nay sao lại im lìm như thế? Chàng sợ hãi đứng lên đi tìm Trương y sư.
“Cha ơi! Con không thấy thai máy, có phải Quỳnh Phong gặp chuyện gì rồi không?”
Trương y sư vội đưa chàng vào trong. Y bắt mạch xong, gương mặt liền biến sắc.
“Không ổn rồi, đứa trẻ đang bị ngộp, phải mổ ra ngay!”
Nghe Trương y sư nói vậy, sắc mặt của Hạo Phong trở nên tái nhợt. Chàng run run nắm lấy tay y.
“Cha… cứu nó… Bằng mọi giá hãy cứu con của con!”
Trương y sư khẩn trương gật đầu rồi đỡ chàng nằm xuống. Sau đó y vội chạy đi tìm Thích Từ Tâm nhờ giúp đỡ. Nghe Hạo Phong sắp sinh, Thích Từ Tâm không do dự đi theo y.
Khi về tới phòng của Trương y sư, hai người đã thấy Hạo Phong ôm bụng, vẻ mặt vô cùng đau đớn, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Trương y sư chạy tới sờ trán chàng, lo lắng hỏi.
“Đau lắm không?”
Hạo Phong yếu ớt gật đầu. Bên dưới thân chàng đang chảy ra thứ dịch nâu pha lẫn vàng. Trương y sư hoảng hốt thốt lên:
“Vỡ ối rồi. Phải nhanh lấy đứa bé ra ngoài.” Nói rồi, y quay sang Thích Từ Tâm. “Giúp ta chuẩn bị nước ấm.”
Thích Từ Tâm làm theo không do dự. Trương y sư nắm tay Hạo Phong động viên.
“Ta sẽ mang nó ra ngoài an toàn, vì vậy con phải cố lên.”
Nói rồi, y cho Hạo Phong uống một viên thuốc có tác dụng gây tê. Mười phút sau, chờ thuốc ngấm y mới tiến hành mổ lấy đứa bé ra. Nhưng khi con dao vừa rạch một đường, Hạo Phong bỗng cảm thấy đau đớn vô cùng. Chàng thét lên, toàn thân giãy giụa làm cho Trương y sư và Thích Từ Tâm một phen đứng tim.
“Dường như thuốc không có tác dụng.” Trương y sư vuốt mồ hôi.
“Vậy thì gây mê có được không?” Thích Từ Tâm nóng ruột hỏi.
Trương y sư lắc đầu.
“Bình thường gây mê đã rất có hại cho sản phụ rồi, với sức khoẻ của hoàng thượng hiện giờ càng không thể.”
Nhìn Hạo Phong đau đớn đến ý thức mơ hồ, máu chảy ướt cả tấm đệm, Thích Từ Tâm vô cùng xót xa. Hắn như ngồi trên đống lửa hỏi:
“Vậy thì phải làm sao?!”
Nghĩ tới cảnh sinh con của Lý Thoại Khanh khi xưa, một nỗi bất an xâm chiếm lấy tâm trí khiến Thích Từ Tâm đứng không vững. Hắn sợ khi đứa bé chào đời thì cũng là lúc hắn không còn nhìn thấy chàng nữa.
“Không còn cách nào khác, phải mổ sống. Nếu gây mê thì sẽ nguy hiểm cho cả cha lẫn con.” Trương y sư lên tiếng.
“Nhưng nếu vậy thì hoàng thượng sẽ rất đau đớn.”
“Dù gì cũng phải lấy đứa bé ra. Mau lấy vải bịt miệng hoàng thượng lại, đề phòng ngài ấy đau quá cắn phải lưỡi.”
Thích Từ Tâm răm rắp làm theo lời của Trương y sư. Đã từng chứng kiến cảnh tượng này, hắn không hề muốn nó lặp lại, càng không muốn nó lặp lại trên người của Hạo Phong. Nhưng hắn bất lực không thể giúp được chàng, đành phải cắn răng nhìn chàng chịu giày vò, đau đớn.
Ở bên cạnh, tâm trạng của Trương y sư cũng chẳng khá hơn là bao. Cơ hội sống của Hạo Phong như chỉ mành treo chuông. Y không cho phép mình lơ là. Lần này, y đặt cược vào chính bản thân mình. Nếu Hạo Phong không qua khỏi, nếu cả con mình y cũng không thể cứu thì y sẽ không bao giờ hành nghề y nữa. Hít một hơi thật sâu, Trương y sư nói với Thích Từ Tâm:
“Sư phụ giúp ta giữ chặt lấy ngài ấy.”
Thích Từ Tâm vừa làm theo vừa thấy máu nóng trong người sôi sùng sục. Trái với vẻ lo lắng đến đứng ngồi không yên của hắn, Hạo Phong rất bình tĩnh. Chàng sẵn sàng đón nhận cơn đau thấu trời, thậm chí chuẩn bị tinh thần cho việc mình sắp phải nói lời tạm biệt thế gian này. Hạo Phong nhìn Trương y sư, ánh mắt như đang muốn nói gì đó. Y mở miếng vải ra, chàng mấp máy đôi môi khô khốc, giọng nói yếu ớt đến độ Trương y sư phải ghé tai thật sát mới có thể nghe thấy.
“Sau khi đứa trẻ chào đời, cha hãy mang nó về hoàng cung… Ngai vàng truyền lại cho tứ ca… Còn con… hãy để con ở đây, tro cốt rải trên núi…”
Trương y sư vội ngắt lời chàng:
“Đừng nói bậy! Trước đó chẳng phải con vừa nói mình muốn sống sao?”
Chàng cười:
“Chỉ là đề phòng bất trắc thôi… Con sợ mình không có cơ hội để nói… Cha… hứa với con…”
“Con không định nói cho hắn biết Quỳnh Phong là…”
Hạo Phong buồn bã lắc đầu:
“Nói ra thì đã sao… tất cả không thể quay lại rồi. Sau khi đưa Quỳnh Phong trở về để mọi người tin rằng hoàng hậu là người sinh nó ra, cha hãy tìm cách mang nó rời khỏi hoàng cung. Con không muốn Quỳnh Phong bị giam cầm trong cái lồng sắt đó giống như con…”
“Thôi được rồi… Con đừng nói nữa! Ta hứa! Nhưng ta sẽ không để con chết, hãy tin ta!”
Dứt lời, Trương y sư liền nhét miếng vải lại vào miệng chàng. Y lấy một con dao nhỏ, hơ trên ngọn lửa đỏ. Lòng y quặn lên, dặn dò:
“Ta chuẩn bị mổ lấy đứa bé ra. Sẽ rất đau, con cố chịu đựng.”
Hạo Phong đã chuẩn bị tinh thần, khẽ gật đầu.
Đợi có thế, Trương y sư run run đặt con dao ngay bụng dưới của chàng, rạch một đường dứt khoát. Máu từ từ túa ra, chảy xuống lớp chăn đệm. Đây chẳng khác nào hình phạt lóc da lóc thịt, Hạo Phong đau đến sắc mặt tím tái, chàng muốn giãy giụa nhưng hai chân đã bị trói chặt, hai tay cũng bị Thích Từ Tâm giữ trên đỉnh đầu. Thích Từ Tâm đã từng thấy Lý Thoại Khanh gặp tình trạng tương tự, hắn vô cùng thương xót cho y, nhưng giờ nhìn Hạo Phong phải chịu đau đớn y hệt, hắn càng đau đớn bội phần. Hắn ước gì mình có thể thay chàng chịu nỗi đau này nhưng không thể. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy hận. Hắn hận người đàn ông đã lấy mất trái tim và linh hồn của Hạo Phong. Chỉ vì vài ba lời nói dối của chàng mà người đàn ông ấy đã tin răm rắp. Nếu là hắn, hắn chẳng bao giờ buông tay. Thích Từ Tâm xót xa nghĩ, tiếc rằng Kỳ Phong không phải hắn, còn hắn không phải là một ai khác. Hắn chỉ là một hoà thượng ở ngôi chùa xa xôi hẻo lánh tách biệt với bên ngoài. Điều hắn có thể làm là thật tâm cầu nguyện cho chàng tai qua nạn khỏi.
Trương y sư rạch thêm đường thứ hai, Hạo Phong không còn sức giãy giụa nữa. Chàng dặn lòng không được ngất đi. Giờ phút này nếu bất tỉnh thì sẽ nguy hiểm cho đứa trẻ, vì thế chàng đã kiên cường chống chọi với cơn đau thấu tận trời xanh. Khi Trương y sư rọc lớp thứ ba, đầu đứa bé đã ló ra. Y nhanh chóng lôi nó ra ngoài. Khi tiếng khóc của nó vang lên cũng là lúc Hạo Phong kiệt sức rơi vào hôn mê…
Rin
Hay quá ạ:33
Trần Thư Ân
Cảm ơn bạn đã ủng hộ ❤️