Bạch y dưới khóm quỳnh hoa - Chương 117: Vết xe đổ
Chương 117: Vết xe đổ
Từ ngày gặp Quỳnh Phong, tâm trạng của Hạo Phong tốt hơn hẳn. Đến bây giờ chàng vẫn chưa tin được mình còn sống để ôm nó vào lòng. Quỳnh Phong rất đáng yêu, đôi mắt to tròn đen láy, hai má hồng hồng phúng phính, đã vậy còn rất hay cười. Mỗi khi nhìn thấy nó là bao nhiêu mệt mỏi của chàng liền tan biến. Tuy đáng yêu là thế nhưng Quỳnh Phong rất sợ người lạ. Ngoài Hạo Phong ra, nó chẳng chịu cho ai ẵm. Vì vậy, từ sáng đến tối, Hạo Phong đều dành thời gian để chăm sóc Quỳnh Phong. Chàng không muốn bỏ lỡ phút giây quý báu nào ở bên cạnh con trai.
Mặc dù mỗi lần nghĩ tới việc đứa trẻ này là do Hạo Phong cùng người phụ nữ kia sinh ra, Kỳ Phong vô cùng buồn bực, nhưng thấy nụ cười sáng ngời của chàng khi bên cạnh nó, hắn đành nén những cảm xúc khó chịu trong lòng lại. Bùi Thanh Uyển không có sữa nên mỗi ngày Kỳ Phong đều sai người tìm sữa của những phụ nữ khoẻ mạnh nhất cho Quỳnh Phong uống, may cho nó những bộ quần áo đẹp nhất làm từ vải vóc thượng hạng. Hắn không để cho Quỳnh Phong chịu bất kỳ thiệt thòi nào. Kỳ Phong không đến gần Quỳnh Phong, chỉ lặng im quan sát Hạo Phong và nó sớm tối quấn quýt bên nhau. Trong lòng hắn dấy nên một niềm tiếc nuối không thôi. Nếu đứa trẻ trước mặt là con trai ruột của hắn thì giờ phút này có lẽ hắn sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời. Trớ trêu thay, ước muốn của hắn chỉ là điều viển vông, mà người hắn yêu khắc cốt ghi tâm có vẻ chẳng còn đoái hoài gì đến hắn.
Hạo Phong ẵm Quỳnh Phong trong lòng, ru nó ngủ bằng những giai điệu dân ca ngày xưa bà Lý thường hát cho chàng nghe. Nuôi một đứa trẻ thật vất vả biết bao nhiêu, đến giờ chàng mới hiểu rõ. Huống hồ đứa trẻ như chàng chẳng có máu mủ ruột thịt với bà Lý, vậy mà bà đã yêu thương chàng như con ruột, bảo vệ chàng đến hơi thở cuối cùng. Nhìn gương mặt đáng yêu ngủ say trong lòng mình, Hạo Phong cũng muốn bảo vệ nó như bà Lý đã từng bảo vệ chàng. Chợt nghĩ đến việc không biết mình còn có thể bên nó được bao lâu, chốc chốc chàng lại nén tiếng thở dài. Dường như Quỳnh Phong cảm nhận được tâm trạng của chàng nên mỗi khi chàng thở dài, nó lại đập đập hai bàn tay lại với nhau rồi tít mắt cười giòn tan. Những lúc đó, chàng càng yêu thương nó bội phần.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Kỳ Phong không còn vồn vã gặn hỏi chuyện quá khứ nữa. Hạo Phong cũng cố gắng để nó trôi qua như một cơn ác mộng. Thỉnh thoảng chàng lén nhìn Kỳ Phong đang phê duyệt tấu chương bên cạnh. Có một lúc nào đó, chàng chợt yếu lòng muốn nói cho hắn chuyện Quỳnh Phong. Sau bao sóng gió, xa nhau rồi gần nhau, yêu rồi hận, giờ phút này, chàng bỗng thấy cõi lòng phẳng lặng như mặt nước. Hạnh phúc hay bất hạnh chàng chẳng còn phân biệt rõ ràng. Trước mắt chàng là khung cảnh chàng từng mơ ước. Kỳ Phong cai trị giang sơn này, chàng lui về phía sau, vì hắn sinh những đứa trẻ đáng yêu. Sinh ly tử biệt là chuyện hiển nhiên, đâu phải chỉ có chàng hay hắn mới trải qua. Tại sao chàng lại nghĩ một khi mình đi rồi hắn cũng sẽ đi theo? Nếu hắn biết mình có một đứa con… Nếu Quỳnh Phong là lý do để hắn tồn tại thì chàng có cớ gì để trốn tránh tình yêu của hắn rồi giấu giếm hắn về bệnh tình của mình cơ chứ. Hạo Phong tự mắng mình ngu ngốc, chuyện đơn giản thế mà giờ chàng mới nhận ra. Mọi gánh nặng trong lòng Hạo Phong bỗng dưng tan biến. Chàng dự tính sẽ lựa thời điểm để nói cho Kỳ Phong biết tất cả. Dù hắn có tin hay không thì chàng đã cố gắng hết sức mình rồi.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Ngày hôm sau, bệnh tình của Hạo Phong tái phát, không thể ngồi dậy mà phải nằm trên giường tịnh dưỡng. Quỳnh Phong không được cha ẵm bồng nên suốt ngày quấy khóc. Các cung nữ lúng túng chẳng biết phải làm sao, Hạo Phong thì nửa mê nửa tỉnh, nghe tiếng khóc của con trai mà đau đến thắt ruột. Chàng cố gắng ngồi dậy, tựa vào gối, yêu cầu cung nữ trao Quỳnh Phong cho mình. Vừa được cha ôm vào lòng, Quỳnh Phong lập tức nín khóc. Nó mở to đôi mắt đen láy nhìn chàng rồi nở nụ cười thật tươi. Dù mệt nhưng khi nhìn thấy nụ cười toả nắng của con trai, Hạo Phong thấy mọi đau đớn chàng đánh đổi đều không hề vô ích.
Kỳ Phong vừa thiết triều xong, nghe tin Hạo Phong trở bệnh liền nhanh chóng tới điện Hoàng Kim. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn tươi cười của chàng khi ẵm Quỳnh Phong trên tay, Kỳ Phong xót xa tiến lại gần, nhẹ nhàng nói:
“Để ta.”
Hạo Phong kinh ngạc ngước mặt lên nhìn Kỳ Phong. Ngay khi chàng chưa kịp hiểu hắn muốn gì thì Quỳnh Phong đã bị đoạt lấy. Quỳnh Phong đang nằm im trên tay cha, bất ngờ chuyển sang tay người khác thì hoảng sợ khóc rống. Lần đầu tiên ẵm một đứa trẻ trên tay, Kỳ Phong không tránh khỏi bỡ ngỡ. Tiếng khóc của nó càng làm hắn lóng nga lóng ngóng. Nhớ lại những động tác đu đưa, những lời vỗ về trìu mến của Hạo Phong mấy ngày qua, Kỳ Phong cũng làm theo, khẽ vỗ mông Quỳnh Phong, dịu dàng nói nhỏ:
“Quỳnh Phong ngoan. Cha đang mệt, để bác ẵm con đi chơi nhé!”
Ngay khi giọng nói trầm ấm của Kỳ Phong cất lên, Quỳnh Phong lập tức nín khóc. Đôi mắt long lanh ngập nước của nó mở to nhìn hắn không chớp. Bên cạnh, Hạo Phong chẳng lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Có lẽ Quỳnh Phong cũng cảm nhận được mối dây liên kết giữa hai người nên mới trở nên ngoan ngoãn. Một lúc sau, Quỳnh Phong bất ngờ nở nụ cười thật tươi làm sáng bừng cả căn phòng. Kỳ Phong vừa ngạc nhiên vừa thấy trong lòng nảy sinh một cảm giác thương yêu lạ lùng. Khi nở nụ cười, gương mặt này trông giống Hạo Phong như đúc. Trong vô thức, Kỳ Phong cũng mỉm cười với nó. Quỳnh Phong ngây ngô nhìn hắn với đôi mắt xoe tròn lóng lánh. Nụ cười một lần nữa bừng lên, giọng cười khanh khách làm tan chảy trái tim của hắn. Thì ra đứa trẻ này lại đáng yêu như vậy. Kỳ Phong không nhận ra ánh mắt hắn giờ đây vô cùng dịu dàng. Chỉ có Hạo Phong là nhìn thấy rõ ràng, dịu dàng đến độ bóp nghẹt trái tim chàng.
“Em nghỉ ngơi đi. Ta trông Quỳnh Phong giúp em.”
Hạo Phong thấy Kỳ Phong đối với Quỳnh Phong không ghét bỏ mà còn yêu thương nó thì yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi. Những ngày sau đó, Kỳ Phong mang luôn Quỳnh Phong lên triều để không làm phiền Hạo Phong dưỡng bệnh. Ở bên cạnh Kỳ Phong, Quỳnh Phong dường như cũng rất vui, nó ngồi yên trong cũi gỗ, tự do chơi đùa, đói thì uống sữa, mệt thì lăn ra ngủ, không hề quấy khóc. Chiều tối Kỳ Phong lại ẵm nó về điện Hoàng Kim, lặng im nhìn Hạo Phong cùng nó chơi đùa.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà Quỳnh Phong đã gần một tuổi, bắt đầu chập chững đi những bước chân đầu tiên của cuộc đời. Đợi hai tháng nữa, khi Quỳnh Phong tròn một tuổi, Hạo Phong có hai tâm nguyện, một là nhường lại ngôi vua cho Kỳ Phong, hai là nói cho hắn biết mối quan hệ giữa hắn và Quỳnh Phong. Nhưng tâm nguyện chưa thực hiện thì bi kịch lại diễn ra, điều mà chàng chẳng bao giờ ngờ tới.
Một ngày nọ, Hạo Phong bỗng nhiên ho ra máu rồi bất tỉnh. Khi chàng tỉnh lại đã qua ngày sinh nhật của Quỳnh Phong, đồng nghĩa với việc chàng đã hôn mê hơn hai tháng.
Hơn hai tháng qua, Kỳ Phong lo lắng cho chàng đến mất ăn mất ngủ. Hắn đã khiển trách Trương y sư vì đã nói rằng chàng dần khoẻ lại nhưng thực tế hoàn toàn khác xa. Hạo Phong hôn mê mãi, hắn gọi biết bao lần chàng cũng không thèm động một ngón tay. Đến khi Hạo Phong tỉnh lại, người đầu tiên chàng muốn nhìn thấy chính là Quỳnh Phong nhưng chẳng ai chịu ẵm nó tới cho chàng gặp mặt. Mọi người đều im lặng cúi đầu, mặc cho chàng gặng hỏi đủ điều. Chiều hôm ấy, Kỳ Phong đến điện Hoàng Kim, chính miệng hắn thông báo cho chàng tin dữ:
“Khâm thiên giám luận quẻ, nói Quỳnh Phong là thiên sát cô tinh, nếu cứ tiếp tục để em ở gần bên nó thì bệnh tình của em sẽ không thể thuyên giảm.”
Nghe đến đây, Hạo Phong lùng bùng hết lỗ tai. Tuy cơ thể còn rất yếu nhưng chàng vẫn cố ngồi dậy, nắm lấy cổ áo Kỳ Phong giật mạnh.
“Rồi anh đã làm gì nó??”
“Ta cho người mang nó ra khỏi hoàng cung một thời gian. Khi nào em khoẻ lại ta sẽ đưa nó về gặp em.”
Không thể tin những gì đang diễn ra, Hạo Phong mất hết sức lực ngã xuống. Kỳ Phong đỡ chàng dựa vào lòng mình, vỗ nhẹ lên vai chàng:
“Em yên tâm dưỡng bệnh. Ta đã dặn Lâm Y chăm sóc cho Quỳnh Phong thật tốt.”
Hạo Phong đau đến nghẹn ngào, lồng ngực nóng rát. Chàng run rẩy hít sâu một hơi mới có thể nói chuyện.
“Tới nước này mà anh vẫn tin vào những lời bói toán vô nghĩa đó sao? Anh hãy nhìn em đi. Phụ hoàng cũng vì tin vào chúng mà ghẻ lạnh với em bao năm, khiến em lưu lạc nơi đất khách quê người. Kết quả thì sao? Mẫu phi bị người ta hãm hại, thiên sát cô tinh gì đó chỉ là lời bịa đặt! Tại sao anh lại đi vào vết xe đổ ấy chứ??”
Kỳ Phong chưa từng thấy Hạo Phong nổi giận đến vậy. Hắn giữ thật chặt cơ thể không ngừng run rẩy của chàng. Làm sao mà hắn không biết chuyện chàng bị nói là sát tinh hại chết Liên Quý phi là bịa đặt? Nhưng mà khi chuyện này rơi vào hoàn cảnh của chàng, hắn không thể không tin. Dù không muốn tin cũng phải tin! Hắn sẽ làm mọi cách để chàng khoẻ lại. Mỗi ngày nhìn cơ thể yếu ớt và gương mặt tiều tuỵ kia của chàng, hắn đều nơm nớp lo sợ. Trương y sư nói bệnh của chàng sẽ khỏi nhưng hắn chỉ cảm nhận được hơi thở của chàng càng lúc càng mỏng manh. Vì sao Hạo Phong luôn muốn rời khỏi hắn, suy nghĩ mãi hắn chỉ đoán ra một nguyên nhân. Kỳ Phong hiểu chàng hơn bất cứ ai. Dù không muốn thừa nhận nhưng hắn đã lờ mờ đoán ra, chỉ là hắn không muốn vạch trần. Nếu Trương y sư bất lực thì hắn chỉ còn cách tin vào chiêm tinh. Nói hắn điên rồ thì đã sao? Vì chàng, hắn còn có thể điên hơn thế nữa.
“Em hôn mê hai tháng, ta tưởng như sắp mất em rồi. Quỳnh Phong vừa đi em liền tỉnh lại. Nhiêu đó thôi cũng đủ để ta tin tưởng! Ta không giết nó đã là quá nhân từ…”
Kỳ Phong vừa dứt lời, sắc mặt của Hạo Phong bỗng tái đi. Chàng không thể tưởng tượng được rằng nếu Kỳ Phong thực sự xuống tay với Quỳnh Phong thì mọi chuyện sẽ ra sao. Cũng may mà hắn đã không làm thế, nhưng nghĩ tới việc Kỳ Phong từng có ác ý muốn sát hại con trai mình là lồng ngực chàng lại đau nhức không thôi. Hạo Phong gục đầu vào ngực Kỳ Phong ho đến lả đi. Kỳ Phong ôm chàng vào lòng, ân hận tột cùng. Hắn vẫn nóng nảy như thế! Làm sao mà hắn có thể nói ra những lời tàn nhẫn đó trước mặt Hạo Phong. Chàng thương yêu Quỳnh Phong đến mức nào hắn là người hiểu rõ nhất cơ mà.
Thấy cơn đau của Hạo Phong mãi không thuyên giảm, Kỳ Phong nôn nóng cho người gọi Trương y sư. Sau khi được uống thuốc, Hạo Phong dần chìm vào giấc ngủ. Trương y sư lắc đầu thở dài.
“Vương gia, ngay từ đầu thần đã ngăn ngài đưa Hoàng tử đi nhưng ngài không nghe. Hoàng thượng còn kéo dài sinh mạng chính là vì có Hoàng tử ở bên cạnh. Ngài hãy cho người đưa ngài ấy quay về đi. Nếu không e là…”
“Rốt cuộc Hạo Phong bị làm sao? Tại sao lúc trước ông nói em ấy sẽ khỏe lại mà giờ thì ngày càng yếu đi?”
Trương y sư không thể giấu giếm, bèn nói thật cho Kỳ Phong:
“Đó là do hoàng thượng bảo thần lừa ngài mà thôi. Ngài ấy sống đến bây giờ cũng là kỳ tích rồi. Chuyện tới nước này thần không muốn giấu nữa, vương gia hãy đối xử tốt với ngài ấy khi còn có thể. Điều đầu tiên ngài cần làm là lập tức đưa Hoàng tử quay về.”