Bạch y dưới khóm quỳnh hoa - Chương 123: Ngoại truyện 2 - Tình yêu đến muộn (Phần 3)
Chương 123: Ngoại truyện 2 – Tình yêu đến muộn (Phần 3)
Không biết đã trải qua bao lâu, Hạo Nguyên từ trong cơn mê dần tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, y đã thấy mình nằm gọn trong lòng Hàn Yên, được hắn dịu dàng lau chùi cơ thể sau một đêm mây mây gió gió.
“Tỉnh rồi?”
Hạo Nguyên không lường trước được tình huống đáng xấu hổ này. Y có thể nhìn thấy sự gượng gạo trong mắt Hàn Yên, và chính y cũng đang ngượng chín mặt khi bàn tay của hắn đang cầm khăn ướt di chuyển trên ngực mình. Hạo Nguyên cố gắng nghĩ xem mình nên nói gì đó để xua đi không khí mất tự nhiên này nhưng y không thể thốt ra được lời nào. Cuối cùng y đành nhắm mắt lại, giả vờ như vẫn còn đang trong cơn ngủ mê. Ai ngờ vừa khép hàng mi, Hàn Yên đã cúi xuống hôn lên trán y, giọng nói như khúc hát êm dịu rót vào tai:
“Xin lỗi.”
Tâm trí Hạo Nguyên rối bời. Người nói lời xin lỗi là Hàn Yên, vậy mà kẻ thấy áy náy lại là y. Y biết rõ tình cảm của Hàn Yên đối với mình nhưng không thể đáp trả tình cảm ấy. Không thể đáp trả, lại cùng hắn làm chuyện ấy, không những làm chuyện ấy, mà đêm qua y còn phát ra âm thanh tỉ tê như thể rất hưởng thụ. So với Dực Phong, Hàn Yên quá đỗi dịu dàng. Hắn sợ y đau, nâng niu y từng li từng tí. Hắn sợ y khóc, liên tục an ủi y, lau nước mắt cho y. Hắn sợ y hận mình nên không ngừng nói lời xin lỗi. Nhưng trái tim của Hạo Nguyên đã chai sạn, y không biết liệu mình có thể đón nhận một Hàn Yên ân cần và nhẫn nại bên cạnh hay không.
Mải mê suy nghĩ, Hạo Nguyên giật mình nhận ra ngón tay của Hàn Yên đã dừng lại ở phần sâu nhất trong cơ thể y từ lúc nào chẳng hay, cẩn thận làm sạch vài lần. Y cố kìm nén để không kêu lên, đỏ mặt muốn ngồi dậy nhưng chợt nhận ra mình vẫn còn đang trần như nhộng nên đành cam chịu để hắn làm nốt việc còn lại. Một lớp quần áo được phủ lên người, sau đó là tấm chăn dày và rồi cả thân mình của người nọ cũng ôm trọn lấy y, vừa rụt rè vừa trìu mến. Hơi ấm lạ mà quen lan vào trái tim y. Hạo Nguyên nghe tiếng lòng mình rung động, nhưng y lập tức bác bỏ cảm xúc ấy. Từ lúc rơi xuống vực, y đã lập lời thề sẽ không bao giờ động lòng với bất cứ ai, kể cả ngàn kiếp sau cũng thế.
Hạo Nguyên gặp Dực Phong năm mười sáu tuổi, bên hắn một năm thì bị phản bội suýt nữa thịt nát xương tan. Y gặp Hàn Yên năm hắn tròn ba mươi tuổi, còn y mười bảy. Năm năm trôi qua như một cơn gió. Chuyện ngoài ý muốn ngày xưa Hàn Yên chưa từng nhắc lại, y cũng xem như đó là một sự cố, chôn vùi nó thật sâu. Sau năm năm, Hạo Nguyên đã đủ lông đủ cánh, y không muốn mình trở thành tảng đá đè nặng trong ngực của Hàn Yên nên quyết định rời Ảo Ảnh cốc với mong muốn được trau dồi nghề y và cũng để chứng minh cho câu nói “sống để mang lại niềm vui cho người khác” của Hàn Yên. Điều mà Hạo Nguyên kinh ngạc chính là Hàn Yên không một lần níu kéo, cứ thế tiễn y đi. Một nỗi hụt hẫng dâng trào mà y không hiểu vì sao. Hắn không sợ y một đi không trở lại ư? Hay là hắn cũng như Dực Phong, tình cảm đã phai nhạt rồi nên chẳng còn lưu luyến vấn vương? Lồng ngực bỗng dưng đau nhói. Hạo Nguyên tự cười chính bản thân mình. Khi người ta theo đuổi thì y một mực từ chối. Giờ người ta buông tay rồi, y có lý do gì để hờn để giận cơ chứ? Thế là y quyết tâm rời Ảo Ảnh cốc. Một lần đi mất hết năm năm.
Năm năm sau, Hạo Nguyên trở về. Vừa đặt chân tới Ảo Ảnh cốc, y đã bắt gặp một cảnh tượng không ngờ tới. Hàn Yên đang ôm một chàng trai trẻ, trông thật xứng đôi vừa lứa. Không hiểu sao trái tim y rất đau, đau đến khó thở. Y vội quay lưng đi nhưng nhanh chóng đã bị Hàn Yên giữ lấy.
“Hạo Nguyên! Không phải như em nghĩ đâu! Ta…”
“Con không nghĩ gì cả. Sư phụ có người thương, con mừng cho người.”
“Em nghe ta giải thích! Cậu ấy chỉ là một bệnh nhân của ta mà thôi. Lúc nãy cậu ấy bị choáng nên ta mới đỡ lấy, vô tình em nhìn thấy…”
Trông thái độ và ánh mắt chân thành của Hàn Yên, Hạo Nguyên biết hắn nói thật. Y nhìn phía sau lưng hắn, có một chàng trai khác đang chạy tới, vô cùng lo lắng đỡ lấy chàng trai kia vào trong. Y và Hàn Yên có là gì của nhau đâu mà trong lòng lại khó chịu đến thế này… Cảm xúc ngổn ngang, lại đi một chặng đường dài khiến y thấy đầu váng mắt hoa. Giọng nói quen thuộc của Hàn Yên lại cất lên:
“Hạo Nguyên? Em không được khoẻ sao? Sắc mặt em kém lắm. Mau lại đây, ta bắt mạch cho em.”
Hàn Yên vừa nói vừa kéo y đến chiếc bàn đá đặt giữa sân.
“Sao mạch đập nhanh như vậy chứ?” Hắn lo lắng nhìn sắc mặt đang dần chuyển đỏ của Hạo Nguyên.
Hạo Nguyên rụt tay lại. Mạch đập nhanh có lẽ là tại người trước mặt, nhưng y không muốn thừa nhận, lí nhí nói:
“Con không sao.”
“Không được. Để ta sắc cho em một thang thuốc bổ. Em gầy đi nhiều rồi.”
Vừa nói xong, Hàn Yên chạy đi mất hút. Hạo Nguyên nhìn bóng lưng của hắn mà trong lòng lại đau âm ỉ.
“Sư phụ không định lấy vợ sinh con sao?” Vừa uống chén thuốc Hàn Yên đưa cho, Hạo Nguyên vừa hỏi.
“Ta vẫn chờ em mà.”
Không ngờ Hàn Yên lại thẳng thắn như vậy làm Hạo Nguyên suýt chút nữa sặc thuốc. Đã mười năm rồi, y vẫn sắt đá như thế, hắn còn tính chờ tới bao giờ.
“Đến khi cạn hơi thở, ta vẫn chờ em.” Hàn Yên nhấn mạnh.
Hạo Nguyên nhìn chén thuốc trên tay mình. Uống thuốc thôi mà, sao lại say đến choáng váng cơ chứ. Không phải, là do người trước mặt làm y say.
“Sư phụ, thuốc đắng quá…”
Hàn Yên kinh ngạc rồi nhanh chóng lấy ra một viên kẹo. Hạo Nguyên đón lấy viên kẹo, cho vào miệng. Kẹo ngọt tan chảy vương vấn nơi đầu lưỡi, kéo theo dòng lệ nóng hổi trào ra từ khoé mắt y. Hàn Yên cuống cuồng cả lên:
“Sao thế? Kẹo không ngon hả?”
“Không, ngon lắm. Lần đầu tiên con được ăn một viên kẹo ngọt ngào như vậy.” Rồi y hỏi. “Sư phụ, người sẽ chờ con sao? Dù con vẫn luôn lạnh nhạt, dù con yêu người khác thì người cũng không thay lòng đổi dạ sao?”
“Đúng vậy. Đời này kiếp này, ta chỉ yêu mình em. Nếu em có người khác rồi ta sẽ chúc phúc cho em và tiếp tục sống những ngày tháng cô độc tại Ảo Ảnh cốc.”
“Con xứng đáng không?”
“Một khi đã vướng vào tơ tình thì không có gì đáng hay không đáng. Em biết không, ta đã chữa cho rất nhiều bệnh nhân, có nhiều người tình nguyện ở lại làm đệ tử, cũng có người ngỏ lời yêu đương, nhưng ta đã từ chối tất cả…”
“Vậy thì sao người lại chọn con.”
“Ta không chọn em, tất cả đều là duyên số. Ta cô độc cả đời là để chờ em xuất hiện.”
Mặt Hạo Nguyên bắt đầu đỏ lên. Hàn Yên chồm tới, nâng cằm y, thỏ thẻ:
“Tại sao lại hỏi nhiều như vậy? Không lẽ… em đã động lòng với ta rồi?”
Hạo Nguyên lảng tránh ánh mắt nồng nàn như lửa của Hàn Yên. Mười năm không phải là thời gian ngắn, Hàn Yên vẫn chờ y. Y có thể tin vào mười năm hay hai mươi năm tiếp theo không? Y muốn đánh cược một lần nữa, bèn nhắm mắt lại, bất ngờ trao cho Hàn Yên một nụ hôn. Y có thể nhìn thấy ánh mắt vui mừng của hắn khi lần đầu tiên y chủ động hôn mình.
Thời gian lại trôi đi rất nhanh, mới đó mà Hạo Nguyên đã ở bên cạnh Hàn Yên thêm chín năm nữa. Chín năm qua tình cảm giữa y và hắn càng sâu đậm như dòng sông được phù sa bồi đắp. Nhưng chín năm qua, y vẫn không thể dứt cơn ác mộng về cái ngày mình bị tên máu lạnh Dực Phong đẩy xuống vực sâu thăm thẳm. Thời gian dài đằng đẵng, Hàn Yên yêu thương chiều chuộng y vô hạn, thế mà y vẫn không thôi lo sợ một ngày nào đó hắn sẽ như Dực Phong, bỏ rơi mình. Nỗi ám ảnh mang tên Dực Phong đã thôi thúc y phải làm gì đó để kết thúc cơn ác mộng này. Đến một ngày, y lại quyết định ra đi, đi trả thù. Dĩ nhiên Hàn Yên không đồng ý. Lần đầu tiên hắn nổi giận với y.
“Ở bên nhau bao năm mà em vẫn không quên được tên khốn ấy?”
“Không phải… Chỉ là một khi hắn còn sống trên cõi đời thì em sẽ không thể có được một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn.”
“Ta không hiểu! Hắn không biết em còn sống, không còn là mối đe doạ với em nữa. Giờ em tìm hắn để trả thù có khác nào đi vào chỗ chết đâu?”
“Em xin chàng, hãy để em đi. Trả thù rồi em sẽ về.”
“Nếu không thành công thì sao?”
“Thì chàng hãy quên em đi.”
Bất chấp Hàn Yên ngăn cản, Hạo Nguyên đi liền tù tì mấy năm trời. Đến khi y trở về, thù đã trả nhưng y lại không còn tư cách được Hàn Yên yêu thương. Dẫu vậy, y vẫn rút hết can đảm tìm về, nhờ hắn cứu Hạo Phong. Hàn Yên lạnh lùng ngồi khoanh tay trước ngực.
“Em hứa trong vòng một năm nếu không trả được thù sẽ về với ta. Bây giờ đã mấy năm trôi qua rồi?”
Hạo Nguyên áy náy nhìn mái tóc bạc hết phân nửa của Hàn Yên, không có can đảm mong hắn sẽ bao dung mà quay lại với mình. Thù hận là có, nhưng khi gặp gã đàn ông kia, y đã mềm lòng biết bao nhiêu lần, chần chừ biết bao nhiêu lần. Hơn nữa, lý do y không thể quay trở về một phần là vì Hạo Phong, con trai ruột của mình. Sự xuất hiện của Hạo Phong đã làm kế hoạch của y kéo dài ngoài ý muốn. Sức khoẻ của chàng vô cùng kém, y không thể bỏ mặc chàng mà quay về. Y chẳng ngờ chính vì sự đắn đo của mình đã hại con trai rơi vào tình trạng thê thảm. Cảm thấy mình không xứng với Hàn Yên, y đã định không bao giờ quay trở lại, nhưng vì Hạo Phong, y không màng đến lòng tự trọng, mặt dày tìm tới Ảo Ảnh cốc.
“Hàn Yên… Em biết em có lỗi với chàng, em không có can đảm để trở về bên chàng nữa. Nhưng có chuyện này… chàng nhất định phải giúp em…”
“Em còn biết là có lỗi với ta? Có lỗi với ta mà còn muốn ta giúp? Hạo Nguyên, em biết ta thương em nên mới đối xử với ta tàn nhẫn như vậy có đúng không?”
“Em xin lỗi… Nhưng… hãy cứu con trai của em…”
“Con trai?” Hàn Yên bật cười chua xót. “Em khá lắm! Đi gặp tình cũ rồi còn về đây báo với ta rằng mình có một đứa con trai? Ta không cứu! Em đi đi! Từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa!”
Lần này có vẻ như Hàn Yên rất dứt khoát. Hạo Nguyên biết y đã làm hắn tổn thương sâu sắc. Y trách Dực Phong là kẻ bội bạc nhưng chính y cũng có khá gì hơn? Y đã gây thương nhớ cho Bạch Liên rồi phũ phàng bỏ rơi nàng không hề lưu luyến. Điều mà y không ngờ tới, chỉ một đêm thôi mà mình đã để lại một giọt máu với nàng. Y phải có trách nhiệm với Hạo Phong đến cùng. Thế mà, vì trách nhiệm, y lại tiếp tục làm tổn thương người yêu thương y hết lòng. Hạo Nguyên không biết phải làm thế nào mới có thể thuyết phục được Hàn Yên cứu con trai mình nên chỉ biết quỳ ngoài sân.
Một đêm dài qua đi, nghe tiếng mở cửa, Hạo Nguyên ngẩng mặt lên. Hàn Yên bước ra ngoài, vẫn mang vẻ mặt lạnh tanh, đi ngang y như một cơn gió. Sau đó, hắn đi hái lá thuốc đến tận tối mịt mới trở về. Hạo Nguyên vẫn ở chỗ cũ một mực chờ đợi hắn hồi tâm chuyển ý. Vậy mà Hàn Yên chẳng mảy may cảm động, lại lướt qua như thể y không tồn tại.
Tới giữa đêm trời bỗng nổi cơn giông lớn. Cây cối bị xô nghiêng ngả, tiếng gió đập ầm ầm trên mái nhà báo hiệu sắp có một trận mưa to. Cuối cùng, Hàn Yên cũng xuất hiện. Hắn kéo tay Hạo Nguyên, quát lên:
“Còn quỳ ở đó làm gì? Trời sắp mưa. Mau theo ta vào trong.”
Hạo Nguyên vùng tay ra, kiên định nói:
“Trừ phi chàng chịu cứu Hạo Phong.”
Hàn Yên cứng rắn đáp:
“Giữa ta và nó em chỉ được chọn một.”
Hạo Nguyên rũ mắt, giọng nói hơi run run:
“Nhiều năm trôi qua em đã sớm đưa ra lựa chọn rồi.”
Y đã sớm từ bỏ một Hàn Yên yêu thương mình cuồng si kể từ khi quá thời hạn ước định một năm. Bởi y biết mình không xứng với tình yêu đó, y không đáng để Hàn Yên phí hoài thời gian, chờ đợi y đến mái đầu xanh ngả sang bạc. Tuy đau lòng, tuy tiếc nuối nhưng y không thể quay lại với hắn nữa. Đất trời bỗng dưng đảo lộn. Hạo Nguyên chỉ kịp nói:
“Làm ơn… hãy cứu con trai em…”
Sau câu nói ấy, y ngã xuống trong vòng tay người ấy. Y nghe hắn gọi tên mình, cảm nhận cơ thể được nhấc bổng lên rồi trước mắt tối sầm.