Bạch y dưới khóm quỳnh hoa - Chương 3: Những người bạn mới
Trải qua một đêm Trung Thu vui vẻ, Hạo Phong mang kỷ niệm đẹp đẽ ấy vào trong cả giấc ngủ. Cậu nguyện cầu dưới trăng rằng, chuyện đêm nay không phải là giấc mơ. Sáng mai thức dậy, mọi người vẫn sẽ vui cười niềm nở với cậu, không còn ghê sợ vết sẹo dữ tợn trên mặt cậu nữa.
Ước mong của Hạo Phong cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Sáng hôm sau, bọn trẻ con quả nhiên thay đổi thái độ với cậu. Những đứa lần trước ăn hiếp cậu nay trở nên thân thiện đến không ngờ.
Tên to con nhất bọn từng đầu têu quăng hết trứng và rau của cậu xuống đất, giờ đang đứng trước cửa nhà, tươi cười niềm nở:
“Ê, Mặt Sẹo, muốn đi chơi với tụi tao không?”
Ban đầu Hạo Phong có chút không vui vì bị gọi là “Mặt Sẹo”, nhưng được rủ chơi cùng, cậu cũng nhắm mắt cho qua, gật đầu đồng ý.
“Tao là Thạch Đầu, mày phải gọi tao là Thạch Đầu đại ca.”
Hạo Phong rụt rè gọi:
“Thạch Đầu đại ca.”
Thạch Đầu cười khoái trá, rồi ngoắc tay ý bảo Hạo Phong đi cùng. Hạo Phong vui vẻ đi theo bọn trẻ ra khỏi nhà. Vừa bước ra sân, cậu mới chợt nhớ ra mình còn phải phụ giúp việc đồng áng cho bà Lý, liền quay sang từ chối.
“Xin lỗi, mình không đi được…”
Bọn trẻ đang vô cùng hào hứng, thấy cậu từ chối thì tắt ngúm nụ cười. Cô bé tên Tiểu Thanh lên tiếng hỏi:
“Tại sao?”
Hạo Phong cảm thấy vừa tiếc vừa áy náy, cúi mặt lí nhí nói:
“Nhà nhiều việc quá, mình phải phụ bà một tay.”
Bà Lý từ xa đi tới, nghe những lời này của cậu bèn lại gần và nói:
“Ngốc ơi! Hiếm khi bạn rủ, con cứ đi chơi với bạn đi.”
Hạo Phong nhìn đôi chân trần lấm lem bùn đất cùng đôi tay chai sạn vì làm lụng vất vả của bà, trong lòng không nỡ. Biết cậu nghĩ gì, bà mỉm cười, định đưa tay xoa đầu cậu, chợt nhớ đến người mình hiện đang rất bẩn thì rụt tay lại rồi trách yêu:
“Con ở đây chỉ thêm vướng víu bà thôi. Nào, đừng để các bạn chờ lâu.”
Bà vừa nói vừa hướng mắt về phía bọn trẻ con đang đứng đợi Hạo Phong từ nãy tới giờ. Hạo Phong dù gì cũng là một đứa trẻ, bấy lâu nay luôn khao khát có bạn cùng chơi đùa, nên cuối cùng không ngăn được ham muốn, nhập bọn cùng lũ trẻ.
Lần đầu tiên trong đời, cậu không cần mặc cảm vì vết sẹo xấu xí trên mặt. Hạo Phong vẫn không hiểu tại sao cậu phải che giấu dung mạo thật, nhưng nếu mọi người không còn ghét bỏ xa lánh cậu vì chiếc mặt nạ này thì cậu cũng chẳng cần phải bận tâm tới nó nữa.
Bọn trẻ cứ thế chơi đùa rất vui vẻ, cùng nhau đuổi bắt, trốn tìm, bịt mắt bắt dê. Tất cả những trò này, Hạo Phong chưa một lần được chơi qua. Thì ra có bạn lại vui như vậy. Cậu cảm thấy những lời dạy của bà Lý thật đúng. Chỉ cần chịu khó mở lòng ra thì đến một lúc nào đó, cậu sẽ được mọi người yêu mến.
Chơi mãi có mấy trò cũng chán, Thạch Đầu bỗng dưng nảy ra một ý định, liền nói:
“Quanh quẩn trong làng hoài chả còn gì vui. Hay là bọn mình cùng tới khu rừng dưới chân núi Đàm Hoa chơi đi. Nghe nói ở đó phong cảnh rất đẹp, lại còn có nhiều loại trái cây rừng thơm ngon nữa.”
Những đứa khác nghe gợi ý, đôi mắt sáng rỡ, reo lên:
“Được, cùng đi đến đó đi!”
Hạo Phong nghe nhắc núi Đàm Hoa thì nghĩ ngay tới hoa quỳnh. Vì vậy mà cậu không do dự, đồng ý ngay lời đề nghị của Thạch Đầu.
Thế là bọn trẻ con lén kéo nhau ra khỏi làng.
Đường đi đến khu rừng dưới chân núi Đàm Hoa không mấy lắt léo, mất khoảng hai dặm về phía Tây. Khi bọn trẻ ra khỏi làng, mặt trời đã đứng bóng. Ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu làm đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm áo.
Đi được một lúc, Hạo Phong nhìn thấy những cây cọ xanh mướt mọc ven đường, bèn nhanh trí leo lên hái những phiến lá to rộng đưa cho những đứa còn lại. Bọn trẻ thích thú đưa lá cọ lên cao, che đi cơn nắng như đổ lửa.
Để đến được chân núi, bắt buộc phải băng qua một con suối nhỏ. Mùa này mưa nhiều nên nước suối chảy xiết. Cũng may mà mấy năm trước, người dân trong làng cùng góp sức xây một chiếc cầu nhỏ bắc qua suối. Chính vì vậy mà bọn trẻ có thể tới được bờ bên kia một cách dễ dàng.
Sau gần một canh giờ đi đường, bọn trẻ cũng đến được dưới chân núi Đàm Hoa. Núi rừng hùng vĩ hiện ra khiến bất cứ ai cũng cảm thấy bản thân thật bé nhỏ.
Bọn trẻ há hốc mồm nhìn khung cảnh trước mặt. Bấy lâu nay chúng chỉ nghe người lớn kể lại hoặc được nhìn thấy cảnh núi non trùng điệp trong những bức họa. Chúng không ngờ rằng sự thật còn khác xa tưởng tượng của mình nhiều. Rừng cây xanh mướt mở ra một con đường nhỏ do dân trong làng ngày ngày tới săn bắt, đốn củi mà thành.
Thạch Đầu, đứa to con và can đảm nhất bọn, chạy lên dẫn đường. Tiểu Thanh bèn cầm tay nó giật trở lại:
“Thôi mình về đi. Bên trong rừng tối thui à. Không chừng có nhiều thú dữ, côn trùng, rắn rết nữa. Người lớn mà biết chúng ta tới đây, lại còn vào rừng, sẽ quở mắng.”
Thạch Đầu hất mặt, vỗ ngực nói:
“Có Thạch Đầu ở đây, chúng mày không cần phải sợ!”
Hạo Phong đứng phía sau đám trẻ, nhìn không chớp mắt khu rừng trước mặt. Trong lòng cũng thầm than sợ, cậu thăm dò thái độ của những đứa trẻ khác, biết rằng chúng cũng như mình, vừa sợ hãi, vừa tò mò, muốn khám phá bí ẩn nơi mà chúng chưa bao giờ đặt chân tới.
Thạch Đầu lướt mắt nhìn một loạt những đứa khác rồi quyết tâm nói:
“Không ai đi thì tao đi! Chúng mày đừng có hối hận đó.”
Nói rồi nó không chần chừ bước chân vào rừng. Hạo Phong thấy Thạch Đầu đi mỗi lúc mỗi xa, bỗng dưng đôi chân cậu nhích lên một bước, rồi vội vàng chạy theo. Tiểu Thanh thấy cậu đi, quay sang nhìn hai đứa còn lại, mím chặt môi, cũng đi theo. Sau một thoáng chần chừ, hai đứa trẻ cuối cùng cũng nối gót bọn Hạo Phong chạy vào rừng.
Khu rừng già không biết đã có từ bao lâu rồi, cây cối trong rừng vô cùng rậm rạp và um tùm. Có những cây cao cả trăm thước, thân rộng hơn mười người ôm, rễ to trồi lên cả mặt đất. Bọn Hạo Phong chưa bao giờ nhìn thấy cây khổng lồ như vậy, há hốc mồm đứng nhìn không chớp mắt.
Đi càng sâu vào trong, ánh sáng càng ít dần. Những tia nắng không thể lọt qua tán lá to rộng. Chỉ lưa thưa vài sợi nhỏ xuyên qua kẽ hở, rơi xuống mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa rào sáng nay.
Chim chóc hót líu lo thi nhau chuyền cành, thỉnh thoảng có vài tiếng gầm rú đáng sợ khiến bọn trẻ giật mình thon thót. Tiểu Thanh nép đằng sau Hạo Phong, hai tay níu chặt áo cậu, run rẩy:
“Hay mình về đi, lỡ có thú dữ thì sao?”
Thạch Đầu cố tỏ ra can đảm:
“Có tao ở đây mà, đừng sợ!”
Nói rồi nó tiếp tục đi băng băng vào trong. Đi một đoạn đường dài thấm mệt rồi, nước mang theo cũng hết, bọn trẻ bắt đầu thấy khát khô cổ. Nhưng khu rừng này rộng bao la mà chẳng có lấy một con suối, cứ thế này chắc bọn chúng sẽ chết vì khát mất.
Thạch Đầu nản lòng ngồi phịch xuống đất. Cả bọn thấy đứa can đảm nhất còn kiệt sức bỏ cuộc, cũng nản lòng theo. Một đứa nói:
“Chẳng vui như lời đồn. Chúng ta mau về thôi.”
Đứa thứ hai nói:
“Nhưng mà khát chết tao rồi. Không còn sức để về nữa.”
Cả bọn thở dài chán nản. Hạo Phong lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhìn xung quanh, đúng là chẳng có hoa thơm cỏ lạ, trái cây ngon ngọt như lời đồn. Bao phủ trên cao là những tán cây to rộng, gió thổi lá xô nhau nghe lào xào. Âm thanh ban đầu có vẻ vui tai, nhưng càng im lặng lắng nghe càng cảm thấy rùng mình.
Ngay lúc tuyệt vọng nhất, Hạo Phong bỗng nghe truyền ở đâu tiếng nước chảy. Cậu reo lên:
“Nè, mọi người có nghe thấy gì không?”
Thạch Đầu mệt mỏi lắc đầu. Tiểu Thanh và hai đứa còn lại nghiêng tai lắng nghe. Nhưng vẫn là cái lắc đầu ngao ngán.
Hạo Phong đứng lên nói:
“Mình nghe có tiếng nước chảy, đi theo mình!”
Dứt lời, cậu nhanh thoăn thoắt chạy về nơi tiếng róc rách phát ra. Những đứa khác cho rằng cậu mệt quá sắp phát điên rồi nên ngồi im không buồn nhúc nhích.
Hạo Phong không để ý đến chúng, băng băng chạy đi. Một lúc sau, vẻ âm u đáng sợ của khu rừng đã bị đẩy lùi về phía sau. Ánh sáng bừng lên, một khoảng trời xanh trong hiện ra. Hạo Phong mừng rỡ reo vang:
“Mọi người ơi! Mau lại đây! Có một con suối thật nè!”
Bọn trẻ đang nản chí bỗng nghe tiếng Hạo Phong réo gọi từ phía xa, âm thanh vang vọng khắp khu rừng già yên ắng. Tiểu Thanh đứng lên trước tiên, ba đứa còn lại cũng nhanh chóng theo sau.
Quả nhiên, Hạo Phong không nói đùa. Hiện ra trước mắt chúng là một dòng suối trong xanh chảy róc rách. Ven bờ là thảm cỏ xanh mượt với hoa cỏ đầy màu sắc. Trên những khóm hoa dập dờn cánh bướm bay lượn, lấp lánh ánh nắng vàng ươm. Đây không phải là chốn bồng lai tiên cảnh thì còn là gì nữa đây?