Bạch y dưới khóm quỳnh hoa - Chương 31: Kế hoạch cứu trợ dân lành
Chương 31: Kế hoạch cứu trợ dân lành
Một chiếc lá rơi vào trang sách đang đọc dở dang, Hạo Phong cầm lấy chiếc lá, thả nó xuống dưới chân. Những con chữ bắt đầu nhảy múa lung tung trên trang giấy trắng. Lúc này chàng mới nhận ra mình đã đọc sách quá lâu rồi, cần để đôi mắt được nghỉ ngơi. Thế là chàng gấp sách lại, rời khỏi chỗ ngồi. Bỗng chàng nghe tiếng Tiểu Thanh lanh lảnh từ xa:
“Điện hạ!!”
“Có chuyện gì?”
“Nghe nói kiếm thuật của ngài rất tốt. Tiểu Thanh muốn học.”
Hạo Phong liếc nhìn Thạch Đầu đã đứng bên cạnh từ lúc nào, chàng nói:
“Ta mà dạy nàng thì sẽ có người không vui.”
Tiểu Thanh nghiêng đầu khó hiểu:
“Chỉ cần ngài thích thì kẻ nào dám không vui cơ chứ!”
Hạo Phong cố nhịn cười, hất mặt về phía Thạch Đầu. Tiểu Thanh quay sang lườm gã, mắng khẽ:
“Đã nói tìm chuyện để ngài ấy quên đi người kia, ai mượn anh làm cái mặt khó coi đó hả?”
Thạch Đầu nhún vai tỏ vẻ vô tội. Gã nào dám tỏ thái độ trước Hạo Phong cơ chứ. Nhưng mà thấy kẻ khác đụng chạm Tiểu Thanh làm cho gã vô cùng bức bối khó chịu trong lòng. Gã bèn nói:
“Con gái luyện kiếm để làm gì. Điện hạ dạy nàng ấy chơi cờ đi. Nàng ấy có tư chất thông minh lanh lợi, học rất nhanh. Ngài không sợ thiếu đối thủ nữa.”
Hạo Phong nghe tới cờ, liền nghĩ ngay tới Kỳ Phong. Xưa nay chỉ có hắn chịu khó ngồi đấu cờ hàng giờ với chàng. Chàng cũng chỉ có hắn là kỳ phùng địch thủ. Nét mày khẽ nhăn lại rồi nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu, Hạo Phong cười nói:
“Được. Lại đây.”
Tiểu Thanh thích thú theo chàng đi đến bàn cờ làm bằng ngọc dưới gốc cây hoa đào. Quả nhiên Tiểu Thanh thông minh. Tuy một sớm một chiều không thể làm đối thủ của chàng, nhưng nếu có thời gian khổ luyện, chắc chắn nàng sẽ trở thành nữ kỳ thủ đáng gờm.
“Tiểu Thanh rất có năng khiếu. Có muốn chuyển sang làm kỳ thủ không? Sau này không cần hầu hạ ta nữa, đến hội quán trau dồi kỳ nghệ. Biết đâu, tương lai nàng sẽ trở thành đệ nhất nữ kỳ thủ của Phong quốc.”
Phong quốc rất chuộng nhân tài, bất kể nam nữ, chỉ cần có thực lực, ai cũng có thể được trọng dụng. Nhưng Tiểu Thanh không có ước vọng cao xa như vậy, nàng chỉ muốn hầu hạ bên cạnh Hạo Phong, cùng Thạch Đầu trải qua những ngày tháng êm ả. Nghĩ đến đây nàng bèn từ chối:
“Nô tỳ chỉ muốn giúp điện hạ tiêu sầu thôi. Chuyện kỳ thủ nghe xa vời quá, nô tỳ không dám nghĩ tới.”
Hạo Phong cười, không nói không rằng đi một quân cờ đen, nuốt gọn sáu quân liên tiếp của Tiểu Thanh khiến nàng tâm phục khẩu phục.
“Ngài quả nhiên tâng bốc nô tỳ lên đến chín tầng mây rồi. Nô tỳ nhận thua.”
Hạo Phong tự tin:
“Dĩ nhiên… nàng không bằng ta rồi.”
Tiểu Thanh nhận thấy nỗ lực của mình đã có hiệu quả. Cuối cùng chàng cũng nở nụ cười. Nàng nhìn nụ cười như nắng sớm của chàng mà mê mẩn. Bỗng đằng sau Thạch Đầu gõ tay lên vai khiến nàng bừng tỉnh cơn mơ:
“Đã canh mấy rồi? Còn không mau hầu hạ điện hạ dùng bữa tối?”
Lúc này Tiểu Thanh mới giật mình nhìn trời, cuống quýt đứng lên:
“Điện hạ thứ lỗi! Là do nô tỳ hồ đồ.”
Nói rồi nàng mau chóng chạy đi mất.
oOo
Những ngày sau đó, Tiểu Thanh hết dụ Hạo Phong dạy đánh cờ đến kéo chàng ra khỏi điện Tĩnh Phong buồn chán, đi dạo quanh hoàng cung. Hạo Phong đi phía sau, mỉm cười nhìn Tiểu Thanh hồn nhiên chạy nhảy trước mặt, trong lòng cũng thấy vui lây. Ai dè xui xẻo sao, nàng lại vô tình va phải một thân hình cao lớn, suýt nữa ngã nhào. Hạo Phong đã thấy người nọ bước tới từ xa, định lên tiếng cảnh báo nhưng không kịp, đành bất lực nhìn Tiểu Thanh nằm gọn trong vòng tay của hắn.
Đầu Tiểu Thanh đập vào ngực người kia đau điếng, sau lưng lập tức bị một vòng tay ôm lấy. Nàng nhìn lên, hốt hoảng đẩy người đó ra, lùi về sau, quỳ xuống, lắp bắp:
“Nô tỳ có mắt như mù, mong điện hạ thứ tội.”
Người vừa tới hoá ra là Nghinh Phong. Cứ tưởng Nghinh Phong sẽ trách phạt, nhưng hắn chỉ ngây ra nhìn nàng rồi hỏi:
“Nàng là…”
Nói rồi Nghinh Phong mới để ý đến Hạo Phong đang đứng đối diện.
“À, cung nữ của thất đệ! Tên là gì ấy nhỉ?”
Tiểu Thanh lắp ba lắp bắp trả lời:
“T… Tiểu… Tiểu Thanh.”
Nghinh Phong mỉm cười nói:
“Tên hay lắm. Thật xứng với người. Ta không trách nàng. Mau đứng dậy đi.”
Dứt lời hắn liền quay sang Hạo Phong, rạng rỡ nói:
“Đã lâu không gặp, thất đệ.”
“Đại ca, đã lâu không gặp.”
“Hiếm khi có dịp em ra ngoài dạo chơi, nào, chúng ta cùng vào đình viện bên kia, trò chuyện, uống trà.”
Nghinh Phong nói xong thì bước đi. Hạo Phong cũng nối gót theo sau.
Khi đến đình viện, Nghinh Phong kéo Hạo Phong ngồi xuống. Một ấm trà nóng được mang tới, rót đầy hai cái tách làm bằng sứ Thanh Hoa.
Nghinh Phong nâng ly trà, nhấp môi, rồi hỏi:
“Thất đệ ở điện Tĩnh Phong cảm thấy thế nào? Phụ hoàng đã xoá bỏ lệnh cấm với em làm anh cũng vui lây. Trước đây, anh bận rộn quá không có nhiều thời gian gặp mặt các em. Hơn nữa, tứ đệ lúc nào cũng khó đăm đăm, làm ngay cả anh cũng thấy e dè.”
Hạo Phong mỉm cười, cũng nhấp một ngụm trà rồi nói:
“Cũng tạm ổn ạ. Mọi tiện nghi đều không thua kém điện Thanh Phong là bao. Thật ra tứ ca là một người rất tình cảm. Chỉ khi hiểu anh ấy thì mới thấy anh ấy rất tốt.”
“Anh biết chú ấy là người tốt. Anh cũng hiểu nỗi khổ mà chú ấy phải chịu đựng. Tất cả chúng ta đều lớn lên trong sự ngờ vực lẫn nhau, nhưng chúng ta có quyền chọn lựa cách để đối mặt với những điều đó.”
Hạo Phong biết, mỗi người đều có quyền chọn cho mình một cách sống. Và Kỳ Phong đã chọn cuộc sống tách biệt khỏi chốn hoàng cung này, ở một nơi không có sự hiện diện của chàng… Hạo Phong gượng cười gật đầu.
Hai anh em cứ thế, cùng nhau hàn huyên quên cả thời gian.
“Từ trước đến nay Phong quốc luôn được thiên nhiên ưu đãi, rừng vàng biển bạc, tài nguyên trù phú. Nhưng dạo gần đây, có một vài quan viên tham lam ngang nhiên khai thác rừng trái phép, khiến nước ta dần mất cân bằng sinh thái, dẫn đến bão lũ triền miên, dịch bệnh hoành hành.”
Nói về dịch bệnh, Hạo Phong lại nhớ tới làng Thanh Hoa. Chàng trầm ngâm hỏi:
“Vậy giờ có cách nào khắc phục không?”
Nghinh Phong trả lời:
“Bọn ta đang điều tra kẻ nào đứng đằng sau chuyện này. Bọn tham quan thì cứ nhởn nhơ, chỉ có người dân là đau khổ lầm than. Chúng ta đang ra sức trồng cây gây rừng, xây đập ngăn lũ. Nhưng em biết đó, những thứ quý giá nếu không biết giữ gìn thì dù có cố gắng khôi phục cũng không thể nào quay lại như ban đầu.”
Hạo Phong suy nghĩ một lát rồi nói:
“Em cũng đã từng sống cuộc sống của người nông dân, có thể thấu hiểu nỗi lo mất mùa của họ. Thiên tai, bão lũ kéo dài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới cuộc sống của bá tánh.”
Nghinh Phong thở dài nói:
“Nước ta xưa giờ rất ít xảy ra thiên tai. Năm nay là ngoại lệ. Do không lường trước được hậu quả, quốc khố có hạn, e là sẽ không đủ để cứu trợ tất cả.”
“Chúng ta có thể lên danh sách các vùng bị thiên tai, dịch bệnh. Sau đó phát thông báo kêu gọi quyên góp, phân phát đến những người dân gặp khó khăn. Hộ nào bị thiệt hại nặng thì sẽ được ưu tiên hơn những hộ ít thiệt hại.”
Nghinh Phong thấy ý tưởng này cũng không tồi, vui vẻ nói:
“Được, anh sẽ lên danh sách, cử người đi phân phát thực phẩm thuốc men.”
Hạo Phong lại nói:
“Em muốn đi cùng.”
Nghinh Phong kinh ngạc nhìn chàng:
“Em nói sao? Những nơi đó rất nguy hiểm, chuyện này, giao phó cho thuộc hạ làm được rồi.”
Hạo Phong cười:
“Quan lại tham ô, khai thác tài nguyên trái phép, gây thiên tai, dịch bệnh, chắc chắn sẽ làm mất niềm tin ở dân. Vì vậy, chuyến đi này, phải có người của hoàng tộc và cả văn võ bá quan tham gia thì mới xoa dịu được lòng dân.”
Nghinh Phong thấy chàng nói cũng có lý, ánh mắt sáng rỡ:
“Đúng là em trai thông minh. Vậy thì phiền em rồi. Ngày mai anh sẽ kêu gọi thêm văn võ bá quan trong triều, lập thành các đội đi giúp đỡ dân lành.”
“Được vậy thì tốt quá. Nhưng mà… anh đừng nói với ai đây là ý tưởng của em.”
Nghinh Phong thắc mắc hỏi:
“Tại sao?”
Hạo Phong cười:
“Em không muốn gây thêm phiền phức.”
Đại hoàng tử Nghinh Phong đưa ra ý kiến cứu trợ khiến Hoàng đế vô cùng hài lòng. Chuyến đi này có hai mục đích, một mặt ngầm điều tra bọn tham quan, một mặt cử hoàng thân quốc thích, quan viên của cả nước thay nhau đến những vùng sâu vùng xa cứu trợ dân lành nhằm xoa dịu lòng dân.
Tiểu Thanh vừa chuẩn bị hành lý cho Hạo Phong vừa than thở:
“Điện hạ ơi là điện hạ! Đang yên đang lành không muốn, sao lại đi hành xác cơ chứ? Ngài có biết là những nơi bị lũ quét sẽ thảm hại như thế nào không? Nước qua cả nóc nhà, người bị cuốn trôi, tới giờ vẫn chưa rút hết. Ngài lại không biết bơi.”
Hạo Phong bật cười:
“Ai nói ta không biết bơi?”
“Hồi nhỏ chính ngài đã nói vậy còn gì?”
“Ta nói dối mà. Vì sợ bong mặt nạ thôi. Không chừng ta bơi còn giỏi hơn Tiểu Thanh đó.”
Tiểu Thanh bĩu môi:
“Nô tỳ không tin! Mà dù biết bơi thì sao? Cũng vô cùng nguy hiểm. Những vùng dịch bệnh còn kinh khủng hơn. Nô tỳ đã chứng kiến người ở làng mình chết dần chết mòn, đến giờ vẫn còn ám ảnh.”
“Ta sẽ cẩn thận mà. Nếu Tiểu Thanh sợ, thì cứ ở nhà. Có anh Thạch Đầu đi theo ta là được rồi.”
Tiểu Thanh xua tay:
“Không được! Nô tỳ đã hứa với khối băng kia là phải chăm sóc cho ngài thật chu đáo rồi.”
Hạo Phong chợt ngưng cười, hỏi:
“Khối băng?”
Biết mình lỡ lời, nàng cười hề hề:
“Là tứ điện hạ. Trước khi đi, ngài ấy căn dặn nô tỳ là phải chăm sóc ngài, dặn anh Thạch Đầu phải bảo vệ ngài an toàn.”
Mi mắt chàng rũ xuống buồn bã:
“Đã đi rồi, còn quan tâm làm gì chứ?”
Tiểu Thanh tự mắng mình ngu ngốc, khi không nhắc tới Kỳ Phong làm gì khiến chàng trở nên ủ dột không vui cơ chứ! Nhưng Hạo Phong mau chóng lấy lại nụ cười:
“Đã chuẩn bị xong chưa? Ngày mai sẽ đi thôn Trấn Vũ. Sau đó sẽ là… làng Thanh Hoa.”
Nghe tới làng Thanh Hoa, Tiểu Thanh thốt lên:
“Làng Thanh Hoa, là làng của chúng ta sao?”
Hạo Phong biết nàng vui mừng, mỉm cười đáp:
“Phải, đã lâu rồi dịch bệnh chắc không còn nữa. Nhưng mà sau dịch bệnh, cuộc sống của mọi người có lẽ vô cùng khó khăn, nên ta đã nói với đại ca cho làng Thanh Hoa vào danh sách nhận cứu trợ.”
Tiểu Thanh cảm động rớt nước mắt, ôm chầm lấy chàng:
“Điện hạ… Ngài thật tốt! Những gì dân làng đối xử với ngài, ngài thực sự không oán hận sao?”
Hạo Phong lắc đầu:
“Cuộc sống có rất nhiều điều phải lo nghĩ. Chuyện đã qua thì nên cho qua đi.”