Bạch y dưới khóm quỳnh hoa - Chương 7: Ngũ gia
Chương 7: Ngũ gia
Hôm nay vẫn như mọi ngày, đến buổi hẹn, Hạo Phong lại đi tìm Bạch Hổ nơi khu rừng quen thuộc. Bạch Hổ thấy Hạo Phong tới thì vui mừng nhào tới nhảy bổ lên người cậu, liếm khắp nơi. Cái mũi hồng nhạt của nó cọ cọ vào cổ làm cậu nhột muốn ngộp thở. Một người, một hổ, vật nhau trên thảm cỏ xanh mướt. Đùa giỡn chán chê, cả hai lăn ra nằm dài dưới đất. Hạo Phong khẽ nheo mắt, đưa bàn tay nhỏ nhắn che đi ánh mặt trời trên cao. Quay sang Bạch Hổ, cậu thấy nó bắt đầu thiu thiu ngủ, bộ lông mềm mại như phát sáng dưới những tia nắng vàng tươi. Chẳng hiểu sao hôm nay Bạch Hổ đáng yêu đến lạ, cậu mỉm cười, không kiềm chế được nhào tới ôm chầm lấy nó:
“Mày đã lớn hơn rồi. Tao cũng ước gì mau lớn lên, trở nên cao to khỏe mạnh. Lúc đó tao sẽ có thể bảo vệ bà và còn bảo vệ mày nữa.”
Bạch Hổ lười nhác không thèm mở mắt, gừ gừ như thể nói: “Ta cần ngươi bảo vệ chắc? Con người yếu ớt.”
Hạo Phong lại nói:
“Mày ở một mình trong khu rừng này chắc cô đơn lắm. Tao cũng sinh ra không còn cha mẹ nhưng tao có bà nên không thấy cô đơn.”
Bạch Hổ khẽ chuyển mình, mở con mắt xanh xinh đẹp ra nhìn Hạo Phong chăm chăm. Nó muốn nói: “Ta cũng không cô đơn vì có tên xấu xí nhà ngươi ở bên cạnh.”, nhưng nó không nói được, chỉ đặt nhẹ chân trước lên tay cậu. Hạo Phong nắm lấy chân của nó, mỉm cười thật rạng rỡ:
“Dù chúng ta không gặp nhau mỗi ngày nhưng mà tao hứa sẽ không bao giờ bỏ mày lại một mình đâu.”
Hổ không có nước mắt, nếu không nó sẽ bị những lời này của cậu làm cho rơi lệ mất. Nhưng một con hổ mà khóc lóc tỉ tê thì còn gì mặt mũi của chúa tể rừng xanh nữa chứ. Nghĩ tới đây, Bạch Hổ tự dưng giận Hạo Phong ghê gớm vì đã làm cho trái tim của nó phút chốc yếu lòng. Nó chồm lên người cậu, liếm tới tấp lên gương mặt cậu để trả đũa, mặc cho cậu kêu la xin tha.
Bạch Hổ đang liếm khắp mặt Hạo Phong thì bỗng dưng dừng lại. Nó đứng như trời trồng khi thấy lớp da của cậu đang bắt đầu bong tróc. Hạo Phong không hiểu sao Bạch Hổ lại bất động, gương mặt ngơ ngơ nhìn cậu không chớp mắt. Cậu huơ tay qua lại trước mặt nó:
“Mày sao vậy? Bộ mặt tao có dính gì hả?”
Bạch Hổ không ừ không hử, cúi xuống, miết lưỡi thật mạnh lên mảng da vừa bị bong ra của Hạo Phong. Lúc này, cậu mới nhận thấy điều bất thường. Cậu vội vàng đẩy nó ra, ngồi bật dậy ôm lấy mặt, nhưng mọi nỗ lực của cậu dường như trở nên vô ích, lớp da cứ thế trượt dần rồi rơi xuống, để lộ ra gương mặt thật. Hạo Phong lúng ta lúng túng chẳng biết làm sao. Cậu cầm lấy chiếc mặt nạ, cố dán lại lên mặt mình nhưng lớp keo không kết dính nữa. Mặc kệ cậu loay hoay cả buổi trời, Bạch Hổ vẫn dán chặt mắt lên gương mặt xinh xắn đáng yêu kia. Thế rồi Hạo Phong chợt nghĩ. Vì cớ gì mình phải sợ chứ. Bạch Hổ chỉ là một con hổ, dù cho nó nhìn thấy gương mặt của mình thì đã sao? Nó cũng không nói cho ai biết được. Nghĩ vậy, cậu đành mặc kệ, cười hì hì:
“Mày… đừng hiểu lầm. Tao là Hạo Phong, không phải kẻ giả mạo đâu.”
Bạch Hổ nghiêng đầu rồi chầm chậm đi lại gần cậu, ngửi lấy ngửi để. Hương quỳnh thơm ngát này đúng là của Hạo Phong rồi, nhưng tại sao từ một tên nhóc xấu ma chê quỷ hờn, trong thoáng chốc bỗng hoá thành một tiểu tiên đồng xinh đẹp nhường này. Thấy Bạch Hổ ngờ vực, Hạo Phong bèn mỉm cười xoa đầu nó:
“Vì bà muốn tao hoá trang thành xấu xí nên tao chẳng còn cách nào khác. Tuy tao không hiểu vì sao nhưng bà làm thế chắc chắn là có lý do. Có điều… mặt nạ bị hỏng rồi, trở về thế nào bà cũng quở mắng. Hơn nữa, với gương mặt này, e là hôm nay tao phải thất hứa với bà, về trễ một lần. Nếu bị người trong làng bắt gặp thì sẽ rắc rối to.”
Bạch Hổ nghe cậu nói, gật gù giống như đã hiểu, nhưng vẻ mặt nó vẫn ngây ra nhìn cậu như muốn rớt luôn cái tròng mắt còn lại ra ngoài. Bỗng nhiên có một tiếng la thất thanh từ đâu truyền tới, kéo theo tiếng ngựa hí vang rền:
“Hổ!!!”
Ngay lập tức Bạch Hổ quay ngoắt sang nơi phát ra tiếng la. Nhanh như chớp, nó nhảy bổ lên người đứng gần nó nhất, đẩy người và ngựa ngã nhào. Nó giương móng vuốt sắc nhọn lên, gầm lớn. Thấy nó muốn tấn công người lạ mặt, Hạo Phong mau chóng la to:
“Bạch Hổ! Đừng!”
Người bị Bạch Hổ đè lên là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi. Dù tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc nhưng hắn vẫn giữ được nét mặt điềm tĩnh, không chút run sợ, giương mắt nhìn Bạch Hổ. Đi bên cạnh hắn là bốn, năm người nữa, mỗi người cưỡi một con ngựa. Họ thấy hổ thì hoảng hốt tột cùng, thủ thế, giương kiếm chĩa thẳng về phía Bạch Hổ. Hạo Phong sợ nó gặp nguy hiểm, bèn chạy tới can ngăn:
“Không được tấn công con người. Mày quên rồi sao?”
Ánh mắt sắc lạnh của Bạch Hổ chĩa thẳng vào thanh niên trước mặt. Cổ họng nó liên tục phát ra những tiếng gầm gừ đầy đe doạ. Hạo Phong kiên nhẫn khuyên răn:
“Mày nghe lời tao, thả người này ra đi. Bọn họ rất đông, nếu mày giết y thì họ sẽ không tha cho mày đâu.”
Cuối cùng Bạch Hổ cũng nghe lời cậu, thu móng vuốt lại. Những người đi cùng thanh niên kia lập tức nhào tới vây quanh Bạch Hổ, sẵn sàng lao vào sống chết với nó. Hạo Phong thấy Bạch Hổ gặp nguy hiểm, lập tức lao đến hét lớn:
“Đừng làm hại nó!”
Những người kia thấy một cậu bé cỡ sáu, bảy tuổi lại thân thiết với con hổ cũng lấy làm thắc mắc. Thanh niên vừa nãy đã đứng lên từ lúc nào, cất giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực ra lệnh cho bọn người kia:
“Thu kiếm!”
Một người chần chừ:
“Nhưng… Ngũ gia… con hổ này vừa muốn tấn công ngài.”
Người được gọi là “Ngũ gia” kia liếc nhìn Bạch Hổ rồi tới Hạo Phong, phất tay:
“Không sao đâu.”
Hạo Phong gật đầu, đồng tình nói:
“Phải đó! Vừa nãy Bạch Hổ bị giật mình nên mới có phản ứng như vậy. Nó không có hại người đâu.”
Những người kia thoáng chần chừ rồi buông kiếm xuống, tra vào vỏ. Người được gọi là Ngũ gia bất ngờ tiến đến gần Hạo Phong. Hắn nhìn cậu không chớp mắt, nét mặt không rõ cảm xúc rồi hỏi:
“Nhóc nuôi con hổ này?”
Hạo Phong nhìn Bạch Hổ, lắc đầu:
“Không, nó là bạn của tôi. Xin lỗi ngài vì nó hơi thô lỗ…”
Ngũ gia mỉm cười nói:
“Hiểu lầm thôi. Lần đầu tiên gặp con hổ lớn như thế này, bọn ta không tránh khỏi hoảng sợ nên suýt làm bị thương nó. Ta cũng thay mặt thuộc hạ, xin lỗi nhóc.”
Lần đầu tiếp xúc với người ngoài làng, Hạo Phong cảm thấy người này vô hại nên cũng không dè chừng. Hơn nữa, diện mạo của người này rất đẹp, mắt mi như vẽ, anh tuấn tiêu sái, y phục mặt trên người cũng thật sang trọng, giống hệt thần tiên tái thế, chắc chắn không thể là người xấu. Cậu mỉm cười nói:
“Vâng, hiểu lầm thôi ạ. Nếu không có gì nữa, tôi và Bạch Hổ xin phép cáo từ.”
Hạo Phong nói rồi ngoắt tay ra hiệu cho Bạch Hổ rời đi.
“Khoan đã!”
Hạo Phong nghe tiếng gọi liền dừng chân. Ngũ gia tiến lại gần, hỏi:
“Nhóc biết đường đến chùa Thiên Môn không?”
Dĩ nhiên là Hạo Phong không biết, cậu chỉ nhớ phương hướng mà thôi, còn cụ thể đi thế nào thì chỉ có Bạch Hổ là rành nhất.
“Đi về phía Tây là tới.” Cậu nói.
“Nhóc có thể dẫn đường giúp ta không?”
Hạo Phong ngập ngừng nhìn Bạch Hổ rồi nói:
“Tôi không rành đường, nhưng Bạch Hổ thì có.”
Nghe Hạo Phong trả lời thật thà như vậy, Bạch Hổ thiếu điều muốn nhảy bổ tới ăn tươi nuốt sống cậu luôn cho hả giận. Tên người này quả nhiên chưa trải sự đời, gặp người lạ mà chẳng hề đề phòng cảnh giác. Cái tên Ngũ gia hay ngũ mã phanh thây gì gì đó, nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng thấy khó ưa. Nếu cậu không ngăn cản, một trảo của nó đã khiến hắn đi đời nhà ma rồi. Hạo Phong không đọc được suy nghĩ của Bạch Hổ, ngây thơ nói:
“Dù gì hôm nay cũng phải đợi đến trời tối mới về nhà được, mày cùng tao dẫn ngài ấy đến chùa Thiên Môn nha.”
Bạch Hổ trừng mắt nhìn cậu, gầm lên bất mãn. Nhưng cuối cùng nó không thể cưỡng lại vẻ mặt đáng yêu kia, đành cúi xuống để cậu leo lên lưng.
Đoàn người của Ngũ gia cứ thế theo sau Bạch Hổ và Hạo Phong đi đến chùa Thiên Môn.
Trên đường đi, Hạo Phong có cảm giác Ngũ gia cứ nhìn mình chăm chăm. Toàn thân cậu ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Không lẽ vì gương mặt này sao? Hạo Phong vô thức đưa tay nhéo má. Bỗng dưng một giọng nói trầm trầm cất lên làm cậu giật bắn cả mình:
“Nhóc tên gì!”
“Hạo Phong.” Cậu đáp.
“Ở với ai?”
“Bà ngoại.”
“Bà ngoại?” Người kia bỗng dưng nhấn giọng ngạc nhiên. “Bà ngoại của ngươi tên là gì?”
Không để ý đến sắc mặt người nọ, Hạo Phong nói tiếp:
“Bà tên Lý, họ… không rõ.”
Nghe đến đây, đôi mắt Ngũ gia loé lên một tia sáng rồi im lặng không nói gì thêm nữa.
Chùa Thiên Môn nằm ở lưng chừng núi, là một ngôi chùa không quá lớn nhưng nổi tiếng linh thiêng. Có điều không phải ai cũng biết đường đi đến đây vì địa thế hiểm trở cheo leo của nó. Khi Hạo Phong đưa Ngũ gia và thuộc hạ tới chùa Thiên Môn cũng là lúc trời vừa chập choạng tối. Cậu tạm biệt hắn rồi cùng Bạch Hổ xuống núi.
Vừa đi được một đoạn, Hạo Phong bỗng gặp một bóng người quen thuộc đang quét sân trước chùa. Đó là tiểu hoà thượng lần trước cậu gặp ở khóm quỳnh. Hạo Phong bước tới gần hắn, niềm nở chào hỏi. Thấy cậu bắt chuyện như thể đã từng quen, mặt tiểu hoà thượng nghệch ra:
“Xin hỏi, tiểu thí chủ và tiểu tăng đã từng gặp nhau sao?”
Lúc này Hạo Phong mới sực nhớ ra hiện tại mặt nạ đã hỏng, làm sao hắn có thể nhận ra cậu chứ, bèn xua tay cười hì hì:
“Không có, không có! Tôi chỉ tiện thể chào sư phụ thôi! Vậy tôi đi nha! Tạm biệt!”
Tiểu hoà thượng nhìn theo bóng lưng của cậu. Dáng người này có vẻ rất quen, con hổ kia cũng vậy. Rồi hắn sực nhớ ra, cậu bé lần trước chẳng phải cũng có một con hổ trắng hay sao? Nhưng gương mặt của hai người này khác xa nhau một trời một vực, không lý nào lại là một được. Hắn đứng ngây ra như trời trồng cho tới khi Hạo Phong đã cùng Bạch Hổ đi mất hút.