Cùng người đi khắp nhân gian - Chương 1: Nhặt được người lạ
Chương 1: Nhặt được người lạ
Phong quốc có một nơi phong cảnh hữu tình, bốn mùa hoa nở. Vì đây là nơi duy nhất có thể nhìn thấy hoa quỳnh nở vào ban đêm nên được đặt tên là núi Đàm Hoa. Xưa kia, hoa quỳnh vốn là loài hoa phổ biến, dễ trồng, mọc khắp Phong quốc bao la, nhưng chẳng hiểu vì sao từ lâu quỳnh đã không còn nở hoa nữa. Chỉ có ở núi Đàm Hoa, nếu may mắn, người ta sẽ được nhìn thấy loài hoa màu trắng tinh khôi này nở rộ.
Tương truyền gần hai mươi năm trước, vua An Hạo đã tạo nên kỳ tích có một không hai, làm quỳnh nở hoa. Đi đến nơi nào chàng cũng để lại một hạt giống hoa quỳnh. Hoa quỳnh không còn là loài hoa hiếm gặp nữa. Tuy nhiên, từ ngày Hoàng đế băng hà, loài hoa trắng trong thuần khiết ấy lại một lần nữa biến mất như chưa từng tồn tại trên thế gian.
Thời gian trôi qua rất nhanh, những câu chuyện cũ đã trôi vào dĩ vãng. Người đi kẻ ở, vật đổi sao dời, chỉ có núi Đàm Hoa vẫn đứng sừng sững hiên ngang.
Tại chùa Thiên Môn.
Tiểu hòa thượng vác trên lưng chiếc gùi to và một cái rìu sắc bén, vui vẻ nói với Thích Từ Tâm – trụ trì của chùa Thiên Môn:
“Sư phụ, con đi lấy củi đây ạ!”
Thích Từ Tâm nhìn cậu mỉm cười.
“Nhớ là phải về trước khi mặt trời lặn đó, Tuệ Tâm.”
“Dạ, con biết rồi, thưa sư phụ!” Tuệ Tâm lễ phép trả lời rồi đi xuống núi.
Xưa nay, núi Đàm Hoa nổi tiếng là một nơi có địa thế hiểm trở. Không những thế, ẩn sâu trong từng hang đá, bụi cây là đủ loại thú dữ luôn sẵn sàng tiếp đón những kẻ liều mạng xông vào rừng, nhưng Thích Từ Tâm không có vẻ gì là lo lắng cho Tuệ Tâm. Tuệ Tâm cũng không hề sợ sệt khi bước chân vào khu rừng u ám kia, bởi vì muôn thú trong rừng đều phủ phục dưới chân cậu. Chuyện kỳ lạ này, ngay cả Tuệ Tâm cũng không lý giải nổi.
Mười sáu năm trước, trong khi đi đốn củi, Thích Từ Tâm nghe có tiếng trẻ con. Lần mò theo tiếng la, ông bắt gặp một đứa trẻ khoảng một tuổi đang ngồi khóc inh ỏi. Bên cạnh đứa trẻ là một con hổ khổng lồ với bộ lông trắng như tuyết. Con hổ liếm khắp người đứa trẻ nhưng tuyệt đối không có biểu hiện gì là muốn ăn thịt nó. Thích Từ Tâm nhận ra con hổ này. Nó gợi cho ông nhớ về một người đã không còn trên thế gian nữa. Khi biết được con hổ vô hại, ông không ngần ngại bước ra đi đến gần nó.
Con hổ nghe tiếng bước chân thì khẽ chuyển mình, quay về phía Thích Từ Tâm, nhe răng đe doạ. Thế nhưng khi nó nhìn thấy ông, vẻ mặt hung dữ liền biến mất. Nó nhìn ông một lúc lâu rồi nguẩy đuôi bỏ đi.
Thích Từ Tâm vội chạy về phía đứa trẻ vẫn còn đang khóc kia. Nước mắt nó ướt đẫm gương mặt tròn tròn bầu bĩnh. Ông cúi xuống ẵm nó lên, đưa về chùa Thiên Môn.
Đứa trẻ ấy không ai khác chính là Tuệ Tâm.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Ngày nào Tuệ Tâm vẫn còn là một đứa bé nằm gọn trong lòng của vị hòa thượng, vậy mà giờ đây cậu đã lớn khôn và vô cùng ngoan ngoãn.
Sau khi bỏ củi đầy gùi, Tuệ Tâm ra bờ suối rửa mặt cho tỉnh táo. Tiếp đó, cậu nhúng luôn cả mặt vào dòng suối đang cuồn cuộn chảy, hớp lấy những dòng nước mát lành.
Tuệ Tâm đứng dậy, thong thả đi dạo quanh khu rừng già vốn đã vô cùng quen thuộc với cậu. Thỉnh thoảng có một vài chú thỏ trắng, bươm bướm lẫn chim chóc theo chân cậu đi hết nơi này đến nơi khác. Và rồi, cậu bắt gặp người bạn thân thiết của mình, con hổ khổng lồ với một bên mắt bị thương đang đứng nhìn cậu thân thiện. Tuệ Tâm cười tươi rồi chạy tới ôm chằm lấy con hổ.
“Bạch Hổ, mày đợi tao lâu chưa?”
Bạch Hổ vui mừng dụi đầu vào ngực Tuệ Tâm. Cậu thích thú vuốt ve bộ lông óng mượt trắng như tuyết của nó.
Tuệ Tâm có duyên gặp Bạch Hổ lần đầu lúc một tuổi. Lần thứ hai gặp lại nó là khi cậu lên năm. Kể từ lần đó về sau, cậu và Bạch Hổ trở nên vô cùng thân thiết.
Khi ấy, vì bản tính hiếu kỳ, Tuệ Tâm đi lung tung rồi lạc trong rừng. Cậu đi mãi, đi mãi mà không tìm thấy đường về. Bụng đói cộng thêm hoảng sợ, Tuệ Tâm ngồi gục mặt dưới gốc cây cổ thụ già cỗi khóc lớn. Khóc được một lúc lâu, Tuệ Tâm bỗng cảm giác có cái gì đó ươn ướt lướt ngang lỗ tai. Cậu giật mình nhìn lên thì thấy một con hổ thật to đang đứng án ngữ trước mặt. Vẻ ngoài hung tợn của con hổ doạ Tuệ Tâm hoảng sợ và khóc rống. Nhưng con hổ không những không làm hại Tuệ Tâm mà vô cùng hiền hoà liếm khắp mặt cậu như muốn an ủi. Cái lưỡi to, dài của nó hứng lấy những giọt nước mắt như châu như ngọc rơi lã chã của cậu. Sau đó nó bỗng nằm xuống. Tuệ Tâm ngây ra thật lâu mới đoán được con hổ muốn gì. Cậu rụt rè leo lên lưng con hổ, để nó đưa cậu về chùa Thiên Môn.
Ra khỏi khu rừng già rậm rạp, một không gian rộng lớn mở ra trước mắt Tuệ Tâm. Hàng ngàn tinh tú lấp lánh trên đỉnh đầu. Xung quanh cậu, từ màu trời đêm huyền ảo bỗng sáng bừng lên sắc trắng của hoa. Những cánh hoa bung xòe trong bóng tối, theo gió nhảy múa những vũ điệu lạ lùng. Mùi hương thoang thoảng kích thích khướu giác cậu. Màu trắng tinh khiết của hoa quỳnh phủ lấy cả một vùng rộng lớn, làm sáng bừng không gian âm u đáng sợ của rừng đêm.
Trở về với hiện tại. Trong khi Tuệ Tâm và Bạch Hổ đang ôm nhau vui mừng vì bấy lâu không gặp, Bạch Hổ bỗng gầm lên một tiếng dữ dội rồi lao đi như xé gió. Không hiểu chuyện gì xảy ra, Tuệ Tâm tức tốc chạy theo.
Chạy được một quãng khá xa, cuối cùng Tuệ Tâm cũng đuổi kịp Bạch Hổ. Cậu giật mình khi bắt gặp một thanh niên đang nằm sõng soài dưới chân Bạch Hổ. Dù trong lòng rất lo sợ nhưng Tuệ Tâm vẫn chạy đến bên thanh niên kia, thận trọng quan sát hắn. Khắp người thanh niên đầy thương tích, nặng nhất là đường kiếm chém từ bả vai xuống ngực, máu chảy lênh láng ướt đẫm nền cỏ xanh. Mái tóc dài đen nhánh của hắn cũng dính đầy máu, che phủ cả gương mặt.
Lần đầu tiên Tuệ Tâm gặp một người khác ngoài các sư phụ và sư huynh ở chùa Thiên Môn, lại bị trọng thương như thế này thì không tránh khỏi lúng túng. Cậu vén mái tóc dính máu của thanh niên lên để nhìn rõ gương mặt của hắn. Đôi mắt hắn nhắm nghiền, chân mày chau lại lộ vẻ đau đớn. Tuệ Tâm rụt rè đặt tay vào cổ hắn. Cậu thở phào vì mạch vẫn đập, tuy rất yếu ớt. Ngay sau đó, Tuệ Tâm quay sang nhìn Bạch Hổ, nói:
“Giúp tao cõng người này về chùa Thiên Môn.”
Bạch Hổ gầm lên rồi cúi người xuống. Tuệ Tâm lập tức dìu thanh niên lên lưng nó.
Về đến chùa Thiên Môn, Tuệ Tâm tất tả chạy vào gọi Thích Từ Tâm:
“Sư phụ! Có người bị thương!”
Nghe Tuệ Tâm gọi, Thích Từ Tâm vội bước ra khoảng sân rộng. Ông thoáng giật mình khi thấy Bạch Hổ đang cõng một người bị thương nặng, máu chảy thấm luôn cả bộ lông trắng của nó. Hơi chau mày, Thích Từ Tâm tiến lại gần thanh niên đang bất tỉnh. Bạch Hổ cúi mình, Tuệ Tâm vội đỡ thanh niên xuống lưng nó, động tác nhẹ nhàng nhất có thể để tránh chạm vào vết thương đang chảy máu của hắn. Thích Từ Tâm vội vàng bắt mạch, kiểm tra vết thương cho thanh niên.
“Cũng may là vết thương không trúng chỗ hiểm, nhưng mất máu khá nhiều, cần phải chữa trị ngay.”
Suốt đêm hôm đó, Tuệ Tâm và Thích Từ Tâm không hề chợp mắt vì lo chạy chữa cho người thanh niên. Cuối cùng thì hắn đã qua cơn nguy kịch. Tuệ Tâm lấy khăn, nhúng nước rồi lau những vệt máu dính trên mặt của thanh niên. Bên dưới vết máu đỏ đen lẫn lộn ấy là một gương mặt cực kỳ anh tuấn, trái tim Tuệ Tâm bỗng đập nhanh hơn bình thường. Cậu chẳng hiểu cảm giác này là sao, bất giác ôm lấy ngực trái. Sau khi nhịp tim ổn định trở lại, cậu mới tiếp tục quan sát người nọ. Nhìn bộ dạng và thanh kiếm mang trên người, có lẽ hắn ta là một kiếm khách. Nếu là kiếm khách thì phải dày dạn sương gió, đội nắng đạp mưa, vậy mà làn da hắn không bị sạm đi, trái lại rất trắng trẻo, mịn màng. Còn cả đôi mắt đang nhắm nghiền kia. Tuệ Tâm tự hỏi, một khi mở ra, đôi mắt ấy còn có ma lực nào nữa đây? Nghĩ tới đây, Tuệ Tâm lại thấy hai bên má nóng ran. Cậu nghĩ mình sốt rồi nên vội vàng chạy đi tìm Thích Từ Tâm nhờ ông bắt mạch.
“Không có bệnh gì cả.”
Nghe Thích Từ Tâm nói vậy, cậu mới yên tâm quay về gian phòng nhỏ, tiếp tục chăm sóc cho thanh niên kia.
Sáng hôm sau, trong lúc ngủ gục bên giường, Tuệ Tâm giật thót mình khi cổ của cậu bị một bàn tay bóp nghẹt. Toàn thân cậu bị quật xuống sàn đau điếng. Khi định thần lại, cậu mới nhận ra người thanh niên bị thương hôm qua đang đè lên người mình. Hắn thở hổn hển, đôi mắt đầy cảnh giác nhìn cậu. Tay còn lại của hắn đang cầm một con dao sắc nhọn, chĩa vào ngực cậu. Cậu muốn mở miệng nói nhưng không thể. Bàn tay của thanh niên kia càng lúc càng siết chặt, bóp nghẹt cổ cậu. Tuệ Tâm khó thở, dồn hết sức đẩy mạnh hắn ra… Cú đẩy của Tuệ Tâm trúng ngay vết thương của thanh niên. Hắn đau đớn ngã xuống sàn, ôm ngực, gương mặt tái nhợt nhăn lại. Tuệ Tâm chạy tới đỡ hắn lên và hỏi:
“Thí chủ không sao chứ?”
Thanh niên thều thào nhìn Tuệ Tâm, hỏi:
“Ngươi là ai?”
“Tiểu tăng là hòa thượng đang tu hành tại chùa Thiên Môn, pháp danh Tuệ Tâm. Hôm qua trong lúc đi đốn củi thì gặp thí chủ bị thương nặng nên đưa về đây cứu chữa.”
“Hòa thượng ư?” Thanh niên quên cả đau, đồng tử giãn ra hết cỡ nhìn Tuệ Tâm rồi bật cười. “Hòa thượng sao còn để tóc thế kia?”
Tuệ Tâm ngây ra nhìn nụ cười của người kia. Mới đây cậu còn nghĩ người này thật đáng sợ. Thậm chí cậu còn tưởng hắn là một sát thủ máu lạnh hoặc người của dị giáo nào đó bị truy sát nên mới bị thương nặng thế này, nhưng khi nhìn thấy hắn cười, cảm giác sợ hãi trong lòng cậu chợt biến mất.
“Vì… sư phụ chưa cho phép tiểu tăng xuống tóc. Người nói… người nói tiểu tăng chưa dứt bụi trần.”
Thực ra Tuệ Tâm không hiểu thế nào là chưa dứt bụi trần, nhưng Thích Từ Tâm nói gì cậu cũng đều nghe theo vô điều kiện. Người kia lại cười:
“Ông ấy nói đúng đó.”
Gương mặt xinh đẹp này mà suốt ngày ru ru trong ngôi chùa xa xôi hẻo lánh thì thật quá uổng phí. Hắn nghĩ.
Tuệ Tâm không hiểu ý, lại ngây thơ nhìn hắn. Vết thương hé miệng đau nhói khiến thanh niên chẳng thể tiếp tục cười nữa. Hắn ôm ngực, khẽ rên lên. Tuệ Tâm hốt hoảng đỡ lấy hắn:
“Thí chủ đừng kích động quá. Để tiểu tăng dìu ngài lên giường.”