Cùng người đi khắp nhân gian - Chương 3: Bạch Hổ và Vi Vũ gặp nhau
Chương 3: Bạch Hổ và Vi Vũ gặp nhau
Từ lúc vết thương lành lại, suốt ngày Vi Vũ cứ bám lấy Tuệ Tâm. Cậu đi tới đâu hắn đi tới đó, bất kể ngày đêm. Tuệ Tâm rất muốn đuổi hắn xuống núi nhưng không cách nào mở lời. Hôm nay, nhân lúc Vi Vũ vẫn còn ngủ say, Tuệ Tâm bỏ vào rừng để tránh mặt hắn. Vả lại đã lâu cậu không gặp Bạch Hổ nên cảm thấy rất nhớ nó.
Vừa nhìn thấy Tuệ Tâm, Bạch Hổ liền chồm lên người cậu liếm tới tấp.
Đùa giỡn chán chê, Bạch Hổ mới chịu buông Tuệ Tâm ra rồi lại dụi đầu vào người cậu. Tuệ Tâm giả vờ giận dỗi, gõ đầu nó.
“Cứ cái đà này có ngày mày đè chết tao mất!”
Bạch Hổ tỏ vẻ biết lỗi, quẫy đuôi làm nũng. Tuệ Tâm cưng chiều vuốt ve bộ lông mềm mại, óng mượt của nó rồi mỉm cười.
Sau khi nô đùa chán chê, Bạch Hổ nằm xuống. Tuệ Tâm gối đầu lên người nó, lặng im nhìn ngắm khung cảnh quen thuộc của khu rừng già. Từ góc độ này, bầu trời chỉ là những mảng lốm đốm màu xanh vì bị cây cối che phủ. Những tia nắng cố len lỏi vào kẽ lá, nghịch ngợm trên mặt Tuệ Tâm. Cậu đưa tay hứng lấy chúng, thích thú nhìn nắng xuyên qua kẽ hở các ngón tay.
Cứ thế, Tuệ Tâm chơi với Bạch Hổ suốt cả một buổi sáng. Đến khi cậu chuẩn bị tạm biệt nó quay về chùa Thiên Môn thì chợt nghe có tiếng bước chân đạp lên lá cây kêu lạo xạo. Bạch Hổ đứng phắt dậy, gầm lên làm kẻ vừa đến hoảng sợ la thất thanh vang động cả khu rừng.
“Á! Hổ!!”
Người kia vừa la hét vừa chạy thật nhanh đến chỗ Tuệ Tâm kéo cậu nép sau lưng mình đồng thời rút kiếm ra chĩa về phía Bạch Hổ. Hắn khẩn trương nói:
“Tuệ Tâm đừng sợ, có ta ở đây, con hổ này không dám làm gì cậu đâu.”
Lúc này Tuệ Tâm mới nhận ra người vừa tới là Vi Vũ. Tuệ Tâm chưa kịp giải thích với Vi Vũ về mối quan hệ giữa cậu và Bạch Hổ thì hắn đã nhanh như cắt lao về phía Bạch Hổ. Bạch Hổ vốn định doạ Vi Vũ một chút thôi, ai ngờ hắn quá hung hãn tính sống chết với nó. Thế là nó gầm lớn, vươn móng vuốt lên. Tuệ Tâm thấy tình hình căng thẳng, vội hét lên to:
“Dừng lại!!!”
Nghe tiếng hét của cậu, Bạch Hổ và Vi Vũ đồng loạt đứng im. Vẻ mặt Vi Vũ đầy căng thẳng. Hắn quay sang nói với Tuệ Tâm.
“Tuệ Tâm, mau chạy đi!”
Tuệ Tâm không thèm để ý tới lời nói của Vi Vũ mà phi như bay về phía Bạch Hổ. Tim Vi Vũ như muốn rớt ra khỏi lồng ngực khi nghĩ tới cảnh cậu sắp bị con hổ khổng lồ kia xé ra thành từng mảnh. Nhưng điều Vĩ Vũ không ngờ tới chính là Tuệ Tâm không những không sợ Bạch Hổ mà còn ôm chằm lấy nó trước mắt hắn.
“Bạch Hổ, bình tĩnh. Người này là người lần trước bị thương rồi được mày và tao đưa lên chùa Thiên Môn đó.”
Vi Vũ nhìn thấy Tuệ Tâm nói chuyện với con hổ mà không thể tin vào mắt mình. Tuệ Tâm vừa nói vài câu, nó đã ngoan ngoãn thu móng vuốt lại, rời xa Vi Vũ nửa thước. Vậy mà lúc nãy khi Tuệ Tâm lao đến, hắn còn tưởng bở cậu liều mạng với hổ dữ vì hắn. Vĩ Vũ thấy không còn nguy hiểm nữa nên mon men lại gần cậu, vui vẻ gọi:
“Tuệ…”
Gầm!!
Bạch Hổ bỗng gào lên nhìn Vi Vũ như muốn ăn tươi nuốt sống. Mấy cái răng sắc nhọn nhe ra làm hắn không tránh khỏi rùng mình.
Tuệ Tâm không những không để tâm tới Vi Vũ mà còn đuổi hắn về.
“Sao thí chủ lại tới đây? Trong rừng rất nguy hiểm. Mong thí chủ hãy mau quay về chùa Thiên Môn.”
“Ta lo cho cậu mà. Chính vì biết khu rừng này nhiều nguy hiểm nên khi nghe cậu tới đây ta liền tức tốc đi tìm. Cũng may mà cậu không sao.”
Nhìn vào ánh mắt chân thành của Vi Vũ, Tuệ Tâm bỗng cảm thấy trái tim xao động mà chẳng hiểu vì sao. Càng như vậy, cậu càng sợ hãi. Tại sao cậu đã cố tình tránh né rồi mà Vi Vũ cứ tìm tới cậu để làm gì? Tuệ Tâm sợ trái tim yếu ớt của mình sẽ chịu không nổi mà vỡ tung mất.
Vi Vũ nói tiếp, trong lúc vẫn chĩa ánh mắt sắc như dao về phía Bạch Hổ.
“Con hổ này ở đâu ra vậy? Nó có vẻ thân với cậu nhỉ?”
“Hôm thí chủ bị thương, chính Bạch Hổ đã cõng ngài trên lưng đưa về chùa Thiên Môn.”
Vi Vũ lại nhìn con hổ không chớp mắt với vẻ hoài nghi. Tuệ Tâm nhấn mạnh
“Thí chủ, nó là ân nhân của ngài đó.”
“À, à. Cảm ơn mày nha!”
Vi Vũ tính bước tới sờ đầu Bạch Hổ nhưng lại bị tiếng gầm của nó làm giật mình. Dù biết Bạch Hổ đã cứu mình nhưng thái độ của nó làm hắn bực bội không thôi.
Một luồng sát khí ở đâu bay vèo vèo trên đỉnh đầu họ, một người, một hổ. Tuệ Tâm sợ Bạch Hổ và Vi Vũ sẽ nhảy vào đánh nhau nên vội làm hòa.
“Hôm nay trời đẹp thế này, sao chúng ta không đi dạo nhỉ?”
Nụ cười của Tuệ Tâm làm trái tim Vi Vũ như mềm ra, cơn giận cũng lắng xuống. Hắn cười tươi rói.
“Tuệ Tâm đáng yêu nói chí phải!”
Nghe Vi Vũ khen mình đáng yêu, Tuệ Tâm bất giác đỏ mặt. Cậu tiến tới gần Bạch Hổ, nó cúi xuống để cậu leo lên. Vi Vũ hớn hở theo sau, cũng tính lên người Bạch Hổ. Ai ngờ nó đột nhiên đứng dậy khiến hắn ngã lăn quay. Vi Vũ hậm hực nhìn nó. Tuệ Tâm nói:
“Xưa nay Bạch Hổ không cho người lạ cưỡi. Hơn nữa thí chủ nặng lắm, tiểu tăng sợ nó chở không nổi. Ngài chịu khó đi bộ vậy.”
Vi Vũ nhìn con hổ khổng lồ trước mặt rồi nhìn Tuệ Tâm ôm nó thương yêu mà trong lòng nổi cơn ganh tỵ vô cớ.
Vi Vũ thầm rủa. Nếu hắn không vừa bị thương nặng và nội công chưa hồi phục thì cũng chả cần phải bất lực nhìn con hổ chết bầm này chọc tức. Với võ công của mình, Vi Vũ thừa sức dùng khinh công bay vèo lên lưng nó.
Suy nghĩ một lát, Vi Vũ khẽ nhếch môi cười rồi ôm ngực ngã xuống. Tuệ Tâm hốt hoảng nhảy xuống lưng Bạch Hổ, tiến lại gần hắn.
“Thí chủ sao thế?”
“Ngực… đau quá…”
Vốn mềm lòng, Tuệ Tâm quay sang Bạch Hổ nói khẽ:
“Mày… có thể chở y không?”
Bạch Hổ gầm nhẹ tỏ ra phật ý, nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ tội nghiệp của Tuệ Tâm, nó không nỡ từ chối, đành miễn cưỡng cúi xuống. Tuệ Tâm đỡ Vi Vũ lên lưng Bạch Hổ rồi nói:
“Đi thôi.”
“Cậu không lên à?” Vi Vũ ngạc nhiên hỏi.
Tuệ Tâm lắc đầu. Sức của hai người đè lên lưng Bạch Hổ rất nặng, cậu đâu đành lòng để cho nó chịu khổ. Nhưng không để cho Tuệ Tâm từ chối, Vi Vũ bất ngờ nắm lấy eo cậu kéo mạnh, trong phút chốc, cậu đã ngồi trên lưng Bạch Hổ và lọt thỏm vào lòng hắn.
“Không sao đâu, con hổ này béo như vậy, chở ba người còn được.” Hắn châm chọc.
Bạch Hổ tức anh ách mà không làm gì được, chỉ biết gầm gừ trong họng. Tuệ Tâm tính giãy ra nhưng sức Vi Vũ mạnh quá, cậu không cách chi thoát khỏi hắn. Cuối cùng cậu đành miễn cưỡng để hắn ôm chặt trong lòng.
Ngay khi cả hai ngồi ngay ngắn trên lưng hổ, bàn tay của Vi Vũ bắt đầu trở nên hư hỏng, mơn man trên ngực Tuệ Tâm rồi chậm rãi trườn dần xuống dưới eo cậu, siết chặt. Gương mặt Tuệ Tâm đỏ bừng rồi ngay lập tức nghiêm giọng.
“Thí chủ! Xin hãy giữ phép tắc!”
Vi Vũ càng siết chặt hơn. Tuệ Tâm thấy toàn thân nóng ran, tâm tình hỗn loạn không thôi. Hắn đặt cằm mình lên vai cậu, thì thầm:
“Ta sợ ngã nên mới ôm cậu.”
“Không cần ôm chặt thế đâu!” Tuệ Tâm lúng túng đáp.
“Ta thích thế! Vì người cậu rất mềm…”
Giọng nói trầm ấm của Vi Vũ khiến cả người Tuệ Tâm run lên. Người này, ngay cả giọng nói cũng rất đẹp, tựa như một dòng suối êm ả uốn lượn từ thượng nguồn đến hạ nguồn, rót vào tai cậu thứ mật ngọt đầy mê mị. Nhưng Tuệ Tâm không thể lý giải được hắn đối xử với cậu như vậy là có ý gì. Tại sao trong lòng cậu lại ngổn ngang những cảm xúc kỳ lạ đến vậy? Càng nghĩ càng rối, cậu quyết định không nghĩ nữa, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Tuệ Tâm để yên nhưng Bạch Hổ đâu dễ bỏ qua. Khi Vi Vũ vừa dứt lời, nó gầm lên dữ dội, rồi nhún lên nhún xuống, lắc lư người hòng hất hắn xuống đất cho bõ ghét.
Tuệ Tâm dùng hết sức bám lấy cổ của Bạch Hổ. Vi Vũ thì càng lợi dụng chuyện này, ôm chặt cậu hơn. Hắn hét lên:
“Con hổ ngu ngốc! Mày làm thế Tuệ Tâm cũng sẽ ngã theo tao!”
Sợ Tuệ Tâm ngã bị thương, Bạch Hổ không lắc lư nữa. Nó bực dọc gầm gừ trong họng.
Có lẽ không quen với việc cưỡi hổ, lại còn bị nó dằn lên dằn xuống nên sau một hồi náo loạn, Vi Vũ bỗng thấy chóng mặt buồn nôn. Hắn vội buông Tuệ Tâm ra rồi nhảy xuống lưng Bạch Hổ, chạy tới một gốc cây, nôn thốc nôn tháo.
“Cái con hổ đáng ghét!”
Vừa nôn, Vi Vũ vừa lầm bà lầm bầm. Sau khi nôn đến cả mật xanh mật vàng, Vi Vũ uể oải đến gần Bạch Hổ và Tuệ Tâm.
“Tuệ Tâm, cho ta lên!”
“Thí chủ cứ đi bộ cho khỏe.” Tuệ Tâm lạnh lùng đáp.
Vi Vũ tức ứa gan nhưng không làm gì được. Giờ mà manh động, con hổ kia nổi khùng lên, dám nó đạp hắn chết tươi lắm à. Thế là hắn bèn lẽo đẽo theo sau Tuệ Tâm và Bạch Hổ, vừa đi vừa than vãn:
“Tuệ Tâm ơi là Tuệ Tâm. Cậu tu hành mà sao ác vậy hả? Cậu nỡ nào để kẻ đang bị thương như ta phải cuốc bộ như thế này!”
Mặc sức cho Vi Vũ nói huyên thuyên, Tuệ Tâm vẫn điềm nhiên như không. Cậu ngồi trên lưng hổ, mắt nhắm hờ, chấp hai tay lại như đang niệm Phật. Một lúc sau, Vi Vũ hét lên:
“AAAA! Ta chịu hết nổi rồi! Không đi nữa!!!”
Nói rồi hắn nằm ăn vạ luôn giữa đường. Bạch Hổ dừng lại. Tuệ Tâm nhảy xuống lưng nó, tiến lại gần Vi Vũ. Hắn mừng rỡ ngồi dậy, mắt chớp chớp.
“Ta biết cậu không bỏ ta mà.”
Ngay lập tức, Tuệ Tâm làm hắn mất hứng:
“Gần đây có một con suối nhỏ. Nếu khát, thí chủ có thể uống nước ở đó!”
Nói rồi Tuệ Tâm lại leo lên lưng Bạch Hổ, đi thẳng một mạch không thèm nhìn lại luôn. Vi Vũ không ngờ tiểu hòa thượng đó lại dám bỏ hắn ở nơi đầy rắn rết hùm beo thế này. Dù tức đến nôn mật nhưng hắn mệt đến nỗi không có sức đuổi theo, chỉ muốn đánh một giấc ngay tại nơi đây.