Đi tìm ánh dương - Chương 2: Cậu bạn nhỏ
Tôi thức dậy. Chỉ là giấc mơ. Phải rồi. Chỉ là giấc mơ. Thời thơ ấu đã qua rồi, nhưng tại sao nó lại quay về, hiện rõ mồn một đến vậy?
Có tiếng gõ cửa. Là em, Hạ Du.
Tôi ra mở cửa. Em bước vào nhà, môi nở một nụ cười. Hai tuần trước, tôi đã chính thức ngỏ lời yêu em.
Sau cái ngày trời âm u không mưa đó, tôi và em bắt đầu giữ liên lạc qua lại. Càng tiếp xúc, tôi càng thấy thích em. Tôi yêu sự yên tĩnh nơi em. Giữa chốn đô thành đầy tiếng ồn, ở bên em, tâm hồn tôi như được thanh tẩy. Em không nói được nhưng ánh mắt chứa đựng một trời cảm xúc. Em lo lắng khi thấy tôi mệt mỏi sau những giờ làm việc căng thẳng, buồn khi xem một bộ phim cảm động, hay ánh lên tia nhìn hạnh phúc khi được tôi tặng cho một chiếc kẹp tóc xinh xắn. Những biểu cảm bình dị ấy khi dung hoà với khuôn mặt dịu dàng như ánh trăng của em làm tôi càng thấy thương em gấp bội.
Lần đầu tiên tôi nói yêu em, đôi mắt em đầy hoang mang, lo sợ. Em muốn trốn tránh, em đẩy tôi ra. Nhưng tôi lại dùng bàn tay to lớn của mình giữ lấy em. Và giờ, tôi tin chắc rằng em sẽ thuộc về tôi, mãi mãi.
Hạ Du hai mươi tuổi, đang học Đại học Mĩ thuật. Dáng người em cao gầy nhưng trông lúc nào cũng hơi xanh xao. Em kể với tôi, hồi nhỏ do một cơn bạo bệnh mà em đã không còn nói được nữa. Thật đáng tiếc.
Ông trời tước đi giọng nói của em, bù lại ban cho em một vẻ ngoài xinh đẹp đến nao lòng.
Càng gần em, tôi càng khao khát em là của tôi.
Tôi yêu em, tôi muốn hôn em. Tôi muốn ôm em vào lòng.
Ngay lúc môi sắp kề môi, em giật bắn mình đẩy mạnh tôi ra. Em mạnh đến không ngờ. Đôi mắt tôi mở to, ngạc nhiên. Còn em thì đứng nơi góc phòng, không ngừng run rẩy.
“Tại sao?” Tôi hỏi, chân bước về phía em.
Tôi càng tiến, em càng lùi.
“Em không yêu anh à?”
Lắc đầu.
“Thế thì tại sao?”
Em lấy sổ ra, ghi một dòng lên ấy:
“Em chưa sẵn sàng.”
Rồi em ngước mắt nhìn tôi. Đôi mắt đẹp bắt đầu ửng đỏ và ngân ngấn nước. Sao em lại khóc? Tại sao em lại sợ tôi đến vậy? Em sợ tôi chạm vào người. Em sợ tôi hôn em. Em sợ đủ thứ, sợ cả ánh mắt tôi nhìn em. Hay là em xem thường tôi vì tôi từng là cậu ấm ăn chơi khét tiếng Sài thành? Vì trước em tôi đã từng qua lại với nhiều cô gái khác? Em có biết được rằng từ khi em xuất hiện, tôi đã vội vội vàng vàng cắt đứt liên lạc với tất cả những cô gái qua đường ấy không?
Đã từng tung hoành trời Nam đất Bắc, là niềm mơ ước của biết bao nhiêu cô gái nhưng tôi lại trở thành gã khờ trước mắt em.
Gần nửa năm yêu nhau, vậy mà ngoài cái nắm tay, tôi chẳng hiểu gì về em. Cuộc sống của em, nụ hôn của em… tất cả là một con số không tròn trĩnh.
“Anh còn nhớ Vĩnh Du không?” Em gái hỏi tôi.
Tôi ngớ người trong giây lát rồi hỏi:
“Vĩnh Du nào?”
“Vĩnh Du hàng xóm của mình hồi đó á. Anh không nhớ thiệt hả? Tụi anh thân lắm mà. Hôm nay em gặp anh ấy. Vĩnh Du đẹp lắm, đến con gái tụi em còn ganh tỵ nữa là…”
“Con gái mà đi ganh tỵ với con trai. Hết thuốc chữa!” Tôi cau có. “Đừng nhắc cái thằng hi-fi đó trước mặt anh mày!”
“Vậy là anh nhớ! Mẹ kể hồi đó anh đòi lấy anh Du làm vợ mà giờ vô tình thế?”
“Chuyện xa lắc xa lơ, vì tao tưởng nó là con gái.”
“Ủa, ngộ à nha. Anh là nhà báo mà tư tưởng cổ hủ quá vậy? Ai đã từng viết lên báo một bài dài về tình yêu của LGBT+, yêu không phân biệt giới tính tuổi tác ta?”
“Không nói vậy thì lấy tiền đâu nuôi mày học đại học?”
“Giả tạo!” Em gái thè lưỡi tỏ vẻ bất bình rồi xách cặp đi học.
Vĩnh Du? Đã bao lâu rồi tôi mới lại được nghe cái tên này. Một cái tên tôi chỉ muốn quên đi mà thôi.
“Mày đừng có lúc nào cũng bám theo anh!” Cậu bé bực bội đẩy nhóc ra.
“Tại sao?” Nhóc ngước nhìn cậu, đôi mắt ươn ướt.
“Vì phiền lắm. Ai cũng chọc tụi mình là hai thằng bóng! Mày coi, nhỏ Nhàn không thèm chơi với tao nữa rồi kìa!”
“Chị ấy không chơi với anh thì còn có em mà!” Nhóc nắm chặt lấy vạt áo của cậu.
“Thiệt là… mày không hiểu gì cả! Về đi! Tao ghét mày lắm!”
“Về đi! Tao ghét mày lắm!”
Câu nói như mũi dao cứa sâu vào trái tim non nớt của nhóc. Người bạn đầu tiên, người bạn duy nhất, vụt khỏi tầm tay. Nhóc thấy trong khoé mắt chảy ra thứ chất lỏng mằn mặn. Mỗi lần nhóc khóc đều có cậu lau nước mắt. Lần đầu tiên nhóc khóc trong lặng lẽ. Và những ngày sau đó cũng sẽ mãi khóc trong lặng lẽ. Cậu ghét nhóc thật rồi…
Chiếc xe lăn bánh, để lại sau lưng là bụi tung mù mịt.
Cậu bé ngồi trên xe, nhìn ra đằng sau. Nhóc vừa chạy vừa gọi tên cậu vừa khóc. Khóc có làm được gì? Hôm nay cậu theo gia đình lên thành phố. Cậu đã thoát khỏi thằng nhóc ẻo lả tối ngày bám lấy mình như sam. Bất giác cậu đưa tay quệt quệt má. Hôm qua, khi ngủ trưa trên chiếc võng sau hè, nhóc lén hôn lên má cậu. Thật là… nhóc chả giống một đứa con nít bảy tuổi gì cả. Cậu bỗng thấy rùng mình, cậu ghét con trai, ghét mấy thằng giống nhóc. Nhưng sao… khi thấy gương mặt mếu máo, đẫm lệ của nhóc, cậu lại thấy tim mình đau đau?