Đi tìm ánh dương - Chương 4: Cha kế
Cậu bé đi rồi. Giờ nơi này chỉ còn lại nhóc, cô đơn, trống trải. Nhóc buồn mất mấy tháng trời không màng ăn uống. Lâu lâu vết thương nơi bả vai lại nhói lên đau buốt, nhất là khi trái gió trở trời. Những lúc như vậy nhóc lại nhớ cậu bé da diết.
“Du à, gọi ba đi con.”
“Chào con.”
Người đàn ông với gương mặt phúc hậu nhìn Vĩnh Du mỉm cười.
Từ nhỏ tới lớn Du chưa hề biết mặt ba. Nhưng lần đầu nhìn thấy cha dượng, Du đã nghĩ trong đầu rằng:“Chắc ba cũng dịu dàng như thế.”
Vậy mà…
“Không! Ba làm ơn… tha cho con… Aa!!!”
Cậu vùng vẫy trong vô vọng trước mặt gã cầm thú ấy, gương mặt xinh đẹp co rúm lại vì sợ hãi.
Cánh cửa đóng sầm trước mắt cậu. Gió đập ầm ầm trên mái nhà. Dưới ánh đèn dầu le lói, con quỷ mặt người đã lộ diện.
Gã siết chặt tay Du, dùng dây thừng trói cậu vào cạnh giường. Đôi mắt gã long lên sòng sọc. Chiếc lưỡi dài dơ bẩn của gã lướt quanh vòm miệng rồi quét khắp người cậu như con thú hoang khát máu. Mùi bia rượu phả ra từ miệng gã làm cậu muốn chết ngạt.
Gã ngấu nghiến con mồi một cách khoái trá, mặc kệ tiếng rên la, mặc kệ sự đau đớn thoát ra từ gương mặt xinh đẹp. Gã cười khoái trá bóp nghẹt con mồi dưới đôi bàn tay lông lá.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu rồi. Cậu ngước mắt nhìn ra cửa sổ sáng lòa ánh chớp. Thân xác này đã dơ bẩn, làm sao còn có tư cách để yêu thương người ấy đây? Cậu đưa đôi tay ứa máu còn in hằn vết dây thừng lên, ôm mặt. Để cho nước mắt luồn qua kẻ tay, cậu nấc lên từng tiếng:
“Mẹ ơi! Sao không về với con?”
“Mẹ sắp có em bé.” Người mẹ vừa nói vừa mỉm cười hạnh phúc.
Bà không biết được rằng con trai mình đang phải chịu đựng một nỗi đau quá lớn. Du cười rồi ôm lấy mẹ. Tên cầm thú ấy đối xử với mẹ cậu rất dịu dàng. Nếu cậu kể cho mẹ chuyện xảy ra hôm đó, chắc bà sẽ suy sụp mất. Cậu không muốn làm mẹ mình đau lòng. Mẹ đã rất yêu thương cậu, mong muốn cậu có cha như bao đứa trẻ khác nên mới quyết định đi bước nữa. Chỉ tiếc là gã ấy đã không coi cậu là con. Gã chỉ xem cậu như một công cụ phục vụ cho dục vọng của chính bản thân mình.
Vĩnh Du rất muốn chăm sóc mẹ trong thời gian mang em bé, nhưng cậu đã quyết định rời xa ngôi nhà ấy. Không có cậu, chắc họ vẫn sẽ hạnh phúc.
“Con đi mạnh giỏi! Cố gắng học tập nhé!” Người mẹ rơm rớm nước mắt vẫy tay chào cậu.
Vĩnh Du gật đầu, cố gắng gượng không để mẹ thấy mình cũng đang muốn khóc. Cậu liếc nhìn cha dượng lần cuối. Gã ôm mẹ cậu, vỗ về, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào sau đêm hôm ấy. Dù thấy trong lòng sục sôi lòng căm hận, nhưng cậu còn có thể làm gì đây? Cậu chỉ cần mẹ hạnh phúc là đủ rồi…
Cuộc sống tấp nập ở thành phố làm Du vơi đi phần nào nỗi ám ảnh trong quá khứ. Mặc dù, khi đêm về, thỉnh thoảng cậu lại khóc trong tủi hờn.
Con người sinh ra, gặp gỡ, chia ly đều do duyên số. Một ngày khi bước chân ra khỏi nhà là ta đã vô tình lướt qua cuộc đời biết bao nhiêu người. Nhưng có những cái “lướt qua” ám ảnh ta suốt cuộc đời.
Anh cũng thế. Chỉ lướt qua, vài giây, thế mà không thể lầm lẫn với một ai khác. Thậm chí ngay cả khi anh biến thành hạt bụi, cậu vẫn có thể nhận ra.
“Này, nhìn gì thế Du? Chỗ đó sang trọng lắm. Sinh viên nghèo như tụi mình không bước chân vào nổi đâu.”
Không bước chân vào nổi ư? Phải rồi, cũng như quán cà phê sang trọng kia, cậu cũng không bao giờ bước chân vào được trái tim anh.
Cậu quyết định chơi một trò chơi. Trò chơi ái tình. Nếu cậu là con gái, liệu có được anh yêu? Cậu đánh liều biến mình thành nhân vật trong trò chơi ấy. Đến lúc chán chê rồi, cậu sẽ tự động rút lui.
Dù sao thì… trò chơi cũng không bao giờ thành hiện thực.
Cậu hạnh phúc vì được anh yêu, nhưng cũng sợ anh phát hiện ra chân tướng của mình. Cậu cố tình tránh những va chạm thể xác. Cậu đã bị nghiện, bị cuốn vào trò chơi do chính mình tạo ra. Một trò chơi kéo dài hơn nửa năm. Chỉ có những tay chơi tồi mới chơi một trò lâu đến vậy. Cậu quả là đồ tồi!
“Về với ba đi con! Ba hứa sẽ thương yêu con hết mình mà!” Người đàn ông với mái tóc bạc gần hết phân nửa níu chặt lấy tay Du, nài nỉ.
“Không! Ông hãy dồn hết tình thương đó cho mẹ đi.” Cậu vung tay thật mạnh.
“Ba… sẽ không đụng vào con nữa. Ba thề! Chỉ cần con trở về…”
“Nếu ông muốn tôi chết thì cứ việc bắt tôi về! Tôi chết cho ông coi!”
Nói rồi Du cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn. Cậu xoay ngược mũi dao vào cuống họng, uy hiếp.
Gương mặt gã nhăn nhúm lại khổ sở. Giọng gã như lạc đi:
“Đừng con! Được rồi… ba sẽ không ép con. Nhưng thỉnh thoảng con hãy về thăm mẹ con. Bà ấy rất nhớ con…”
Gã đi rồi, Du chỉ còn lại một mình. Cậu ngồi phịch xuống đất, nhìn con dao trên tay mình. Giá như có đủ can đảm, cậu sẽ cắm sâu mũi dao vào cổ họng. Máu sẽ chảy ra thật nhiều cho đến lúc cạn khô. Những giọt máu đã nhuốm bẩn thì không cần giữ lại. Nhưng chết rồi thì cậu làm sao có thể gặp lại anh?
Bỗng dưng cậu lại nhớ anh. Dù mới gặp ngày hôm qua nhưng nỗi nhớ nhung làm ruột gan cậu như bị thiêu cháy. Cậu nhớ như in ánh mắt của anh, giọng nói của anh, cái nắm tay của anh. Nhưng để làm gì? Chúng có dành cho cậu đâu mà tiếc nuối, mà mộng mơ? Từ bỏ thôi, thú nhận thôi. Biết đâu anh sẽ cười xòa và nói “Không sao” rồi ôm cậu vào lòng? Anh rất yêu cậu cơ mà…
Cậu nhìn vào gương, cởi bỏ chiếc váy đang mặc trên người ra, tự cười mình ngu ngốc. Có thể tha thứ sao? Ngày mai tất cả sẽ kết thúc. Anh sẽ mãi mãi vụt khỏi tầm tay…
Lạnh.
Mưa.
Đau nhói.
Làn mưa trắng xóa ồ ạt đổ xuống đầu.
Du đứng thật lâu trong làn mưa, không dám bước về phía anh. Cậu sợ tỉnh cơn mơ, sợ anh hận mình. Giá mà cậu có thể tan biến cùng những giọt nước mưa thì hay biết mấy. Nhưng ước muốn ấy chỉ là mơ mộng hão huyền. Đến khi định thần lại, cậu đã thấy anh đứng đó từ khi nào rồi. Nét mặt anh hiện rõ sự lo lắng. Anh đã đi tìm cậu trong màn mưa nặng trĩu… Không, người anh tìm không phải là cậu. Người anh đang lo lắng cũng không phải là cậu.
“Em… có chuyện muốn nói với anh.”
Khi Du đưa quyển sổ lên cho anh xem, đất trời bỗng dưng xoay mòng mòng trước mắt cậu. Cậu thấy mình đang rơi, rơi vào một khoảng không vô định. Người cậu nhẹ hẫng như có gió nâng đỡ. Đừng! Gió đừng chạm vào cậu, hãy để cậu rơi đi. Rơi xuống tận cùng địa ngục. Rơi cho thịt nát, xương tan.
Rơi mãi.
Rơi mãi.
“Em đã lừa dối tôi!”
Lời nói của anh là hàng ngàn mũi kim châm vào tim Du. Từ lúc cậu mở mắt ra, tất cả đã kết thúc. Anh lướt qua cuộc đời Du cũng giống như cái tên của cậu vậy. Chỉ một thoáng mơ hồ nhưng đã trở thành mãi mãi. Anh cứ hận cậu đi! Hận nhiều vào. Hận để rồi khắc sâu tên cậu vào trong tiềm thức, đừng bao giờ để cậu thoát ra.