Kiếm hoa ảnh mộng - Chương 1: Nhiệm vụ đặc biệt
Trong quá khứ, Đông Phong tiêu cục đã từng là một tiêu cục nổi danh khắp thiên hạ, vô cùng hùng mạnh với hơn hai mươi phân cục lớn nhỏ. Không những tiền nhiều thế mạnh, mà tổng cục còn nắm trong tay những tiêu sư tài giỏi, là cao thủ võ lâm xuất chúng trong giang hồ. Tuy nhiên thời thế đổi thay, lòng tham và sự đố kỵ của con người đã làm cho Đông Phong từ một tiêu cục hùng mạnh, nay chỉ thu hẹp còn ba phân cục nhỏ, phân bổ đều ba miền của Phong Quốc. Đứng đầu tiêu cục là Hứa Trí Viễn. Kể từ khi gã kế thừa cơ nghiệp của tổ tiên, vận hạn liên tục ập đến, khiến tiền tài tiêu tán, danh tiếng lụi tàn. Hứa Trí Viễn không cam lòng nghe người đời phỉ báng là kẻ phá gia chi tử, nên bắt đầu chiêu mộ nhân tài, gầy dựng lại tiêu cục lớn mạnh như ban đầu. Trong vòng mười năm, quyết tâm của gã đã dần có khởi sắc.
Hôm nay, có một vị quan lớn đặc biệt tin tưởng, tìm tới tiêu cục, muốn áp tải một món hàng đặc biệt lên kinh thành. Nhưng xui xẻo làm sao, các tiêu sư đã bận hết rồi, chẳng còn ai có khả năng đảm nhận trọng trách. Thế là Hứa Trí Viễn đành bấm bụng cử con trai duy nhất là Hứa Sở Luân làm bảo tiêu áp giải món hàng hóa quý giá này. Hàng cần đi gấp ngay trong đêm, mà đứa con trai trời đánh thánh ôn cả ngày nay vẫn không thấy xuất hiện. Đúng là không có tiền đồ! Hứa Trí Viễn thầm mắng. Nhưng hiện giờ chỉ có hắn là thích hợp hơn cả. Hứa Trí Viễn bèn bất đắc dĩ sai gia nhân đi tìm.
Nhà họ Hứa chỉ có độc một người con trai, lại chẳng chú tâm cơ nghiệp của tổ tiên, tối ngày ăn chơi lêu lổng. Gia nhân tên Tiêu Nhạc mới mười bốn tuổi được lệnh đi tìm thiếu gia. Nếu hôm nay mà không tìm thấy Hứa Sở Luân, không chừng nó sẽ bị cho ra chuồng ngựa ngủ, tệ hơn là bị đánh vài roi. Tiêu Nhạc vừa đi vừa thầm nguyền rủa tên công tử họ Hứa này, báo hại nó lần nào cũng như lần đó, bị đánh đến bầm mông vì không trông coi chủ nhân cho tốt. Lần này, dù có lên núi đao, xuống biển lửa, nó nhất quyết phải lôi bằng được hắn về nhà.
“Nhóc con, đủ tuổi chưa? Ở đây không tiếp con nít.”
Một nữ tử mặc áo xanh của lầu Vọng Nguyệt vừa đẩy nhẹ Tiêu Nhạc, vừa cười nhạo. Mùi hương nồng nặc từ người nàng ta tỏa ra khiến nó muốn ói tại chỗ, nhưng vì đại sự, nó đành cắn răng chịu đựng:
“Tôi chỉ muốn tìm thiếu gia nhà tôi thôi! Chị gái xinh đẹp có thấy Hứa công tử đi vào đây không?”
Nữ tử khua bàn tay duyên dáng, điệu đà nói:
“Một ngày lầu Vọng Nguyệt tiếp đón hàng trăm khách nhân, họ Hứa, họ Sở, họ Liễu… trùng tên trùng họ vô số kể, làm sao có thể nhớ hết. Tốt nhất nhóc con mau về nhà, chờ Hứa công tử gì đó chơi chán rồi sẽ tự mò về thôi.”
Tiêu Nhạc thất vọng thở dài rồi nói:
“Không được! Liên quan đến mạng người đó! Cho tôi vào tìm thiếu gia nhà tôi đi mà!”
Nữ tử suy nghĩ một lát, rồi buông chất giọng uyển chuyển như nước nhưng cũng không kém phần giảo hoạt:
“Có tiền không?”
Tiêu Nhạc đổ mồ hôi hột, đưa tay mò lấy túi tiền. So với tiền thì mạng quan trọng hơn nha. Trời lạnh như vầy mà ra chuồng ngựa ngủ thì xác định sáng mai thành cái xác khô cứng rồi. Nghĩ vậy, nó liền đưa hết túi tiền cho nữ tử. Vừa nhận tiền xong, nàng ta bỗng vui như hoa, không do dự dạt sang một bên cho Tiêu Nhạc chạy vào lầu Vọng Nguyệt. Nhưng trái với sự mong đợi, nó tìm khắp các phòng đều không thấy bóng dáng của Hứa Sở Luân đâu.
Tiêu Nhạc thất thểu trở về, vừa tiếc tiền, vừa lo cho số phận của bản thân, không ngăn được phát ra tiếng chửi rủa:
“Tên khốn Hứa Sở Luân! Ngươi mà không ra đây, ông sẽ nguyền rủa ngươi suốt đời! Làm ma ông cũng không tha cho ngươi!!!”
Vừa nói xong, Tiêu Nhạc bỗng cảm thấy đỉnh đầu đau nhói, định thần lại gương mặt vừa quen thuộc vừa đáng ghét đã đứng trước mặt từ lúc nào:
“Dám nguyền rủa ta?”
Tiêu Nhạc thấy Hứa Sở Luân, mừng muốn chết đi sống lại, ôm chầm lấy hắn:
“Thiếu gia! Mừng quá kiếm được cậu rồi!”
Hứa Sở Luân đẩy Tiêu Nhạc ra, nhăn mặt:
“Mới đây còn nguyền rủa ta, giờ làm ra vẻ thân thiết làm gì?”
Lúc này, Tiêu Nhạc mới khóc lóc ỉ ôi:
“Lão gia đang tìm cậu. Có chuyện gấp lắm!”
“Tìm ta làm gì?”
“Lão gia bảo muốn cậu áp tiêu một chuyến.”
Hứa Sở Luân xua tay:
“Ngày mai Hàn đại ca về rồi, để anh ấy đi là được!”
Tiêu Nhạc nắm tay hắn lay lay, đôi mắt rưng rưng nước:
“Không được đâu, rất gấp! Trong đêm nay phải đi liền. Chậm một giây thì tiêu cục chúng ta sẽ đi đời đó!”
Hứa Sở Luân nhếch môi cười:
“Tiêu cục đi đời hay nhà ngươi đi đời? Vừa nãy còn mắng người cơ mà! Ta không về, coi ngươi làm sao ăn nói với cha ta!”
Tiêu Nhạc trong lòng thầm rủa, nhưng nó nuốt ngược cục tức vào trong bụng, quỳ gối cầu xin:
“Thiếu gia, nể tình ba năm qua tôi hầu hạ cậu không sứt mẻ cọng lông nào, làm ơn làm phước về nhà đi mà!”
Hứa Sở Luân ngáp một cái, rồi nói:
“Thôi được rồi, về thì về. Dù sao ở nhà cũng chán, đây là cơ hội tốt để ta được ngao du sơn thủy.”
Tiêu Nhạc thầm nghĩ: “Ngươi tưởng áp tiêu là để cưỡi ngựa xem hoa sao?”
Lần này vẻ mặt vị khách kia vô cùng nghiêm trọng, chắc chắn nhiệm vụ sẽ không đơn giản. Nó chỉ mong tên khốn Hứa Sở Luân trên đường bị thương chết quách đi cho xong, khỏi phải báo hại nó khổ sở như vầy.
Hứa Sở Luân không thèm quan tâm Tiêu Nhạc, đưa hai tay sau gáy, thong thả bước về nhà. Vừa về đến nơi đã thấy Hứa Trí Viễn một bộ mặt hắc ám khoanh tay đứng trước cửa. Hứa Sở Luân cười hì hì bước tới trước mặt gã:
“Nghe nói cha tìm con?”
Thường ngày nếu Hứa Sở Luân làm lỗi, Hứa Trí Viễn sẽ đánh cho hắn một trận lết đi không nổi. Nhưng hôm nay có việc quan trọng giao cho hắn, gã đành nén cơn giận vào trong, nghiêm khắc nói:
“Gần đây việc làm ăn của nhà ta dần khởi sắc, bận rộn trăm bề. Con thân là cháu đích tôn của dòng họ Hứa, từ giờ không được chơi bời lêu lổng nữa, chú tâm học hành để tiếp quản tiêu cục.”
Mỗi lần Hứa Sở Luân nghe tới việc tiếp quản tiêu cục là thấy đau đầu, uể oải nói:
“Cha à, đầu óc con ngu si không thể tiếp nhận mấy cái kiến thức phức tạp đó đâu. Tốt nhất cha cứ để các em gái con tiếp quản được rồi.”
“Không được cũng phải được! Nhà ta chỉ có mình con là con trai. Con gái thì làm được tích sự gì chứ?”
“Thời buổi nào rồi mà cha còn trọng nam khinh nữ? Nếu con gái không được… con thấy cha nên sinh thêm vài đứa nữa. Cha còn trẻ vậy, sợ gì không kiếm ra con trai!”
Trên trán Hứa Trí Viễn nổi đầy gân xanh, muốn lấy roi da vụt mấy phát vào mông thằng nghịch tử trước mặt ngay lập tức. Nhưng rốt cục, gã vẫn lấy lại bình tĩnh, nói:
“Chuyện kế thừa để sau đi. Cha có nhiệm vụ giao cho con đây.”
“Chuyện áp tiêu sao?”
“Xem ra Tiêu Nhạc đã nói cho con rồi. Tối nay ở biệt viện phía đông Tào phủ, có một món hàng cần chuyển lên kinh thành. Con tới đó rồi sẽ nhận được phân phó tiếp theo.”
Hứa Sở Luân điềm tĩnh như không nói:
“Tuân lệnh đại nhân!”
Dứt lời, hắn liền quay đi nhận nhiệm vụ. Hứa Trí Viễn nhìn vẻ lất cất của con trai, không yên lòng chút nào, nói với theo:
“Nhớ cẩn thận!”
Hứa Sở Luân không quay lại, chỉ đưa cánh tay lên, phất phất:
“Cha yên tâm! Khi con về tới nơi, cha nhất định phải có tin vui đó nha!”
Dứt lời, hắn nhanh chân chuồn mất trước khi bị Hứa Trí Viễn đánh cho một trận.