Ta chờ nhau tại nơi bắt đầu - Chương 12: Người cha nát rượu
Hồi đó, trước nhà tôi có trồng một cây chùm ruột thật to. Trái chùm ruột nhỏ gần bằng trái sơ ri, có màu vàng nhạt, mọc thành từng chùm chi chít. Tôi rất ghét ăn chùm ruột sống, bởi nó rất chua và có vị hơi chát. Vì vậy, món mứt chùm ruột của bà nội luôn là món khoái khẩu của tôi. Mỗi khi thèm mứt chùm ruột, tôi và Tuấn sẽ trèo cây hái trái, lựa những trái to đều nhau, rửa sạch, lăn lên thớt cho dập để nước chua chảy ra bớt, sau đó rửa sạch vài lần với nước muối. Đợi chùm ruột ráo nước, chúng tôi háo hức nhìn bà nội bắt chảo lên, thắng đường và cho chùm ruột vào sên. Chùm ruột chín ngấm với đường ngả sang màu đỏ rất đẹp mắt. Tôi thích nhất là ăn vụng khi chùm ruột vừa chín tới, lửa còn cháy liu riu trên bếp. Mứt chùm ruột mềm, có vị chua ngọt, ăn một lần là nhớ mãi không quên. Lần nào bà nội cũng làm thật nhiều. Hai đứa tôi ăn không hết, bèn ngồi trước cửa nhà bày bán cho người dân trong xóm. Mấy đứa trẻ con rất thích món mứt chùm ruột của nội tôi, loáng cái mà đã mua hết sạch. Sau này, bà đi xa, không còn ai làm món mứt ngon lành ấy cho tôi ăn nữa. Tôi nhớ nội, khóc rấm rức mấy ngày mấy đêm. Một thời gian sau, cây chùm ruột bị cha tôi chặt mất. Bây giờ ở nơi phố thị lấp lánh ánh đèn, tôi tìm mỏi mắt cũng chẳng thấy bóng dáng cây chùm ruột thân quen, mà nếu có thì cũng không thể nhớ nổi hương vị tuổi thơ đã nhạt dần theo dòng chảy thời gian nữa.
Năm lớp bảy là khoảng thời gian khó khăn với Tuấn. Tía hắn ngày càng rượu chè bê bết, không chú tâm làm ăn. Nhà hắn nghèo lại càng nghèo, bởi có bao nhiêu tiền chú đều mang đi mua rượu uống cho thoả cơn thèm. Có lần chú Tư bắt Tuấn đi mua rượu, hắn lì lợm không nghe, chú nổi giận đánh hắn một trận. Má hắn nhảy vào can cũng bị đánh luôn. Ngày nào Tuấn cũng đến trường với đủ thứ thương tích trên người. Tôi thương hắn vô cùng mà không biết phải làm gì để xoa dịu nỗi đau thể xác và tâm hồn của hắn. Vừa bôi dầu cho Tuấn, tôi vừa xuýt xoa:
“Mày về nhà tao đi. Ở bên đó có ngày chú Tư đánh chết mày đó!”
Tuấn lắc đầu:
“Dù gì đó cũng là nhà tao, ổng là tía tao. Hơn nữa, tao không thể bỏ mặc má. Cùng lắm thì bị đánh chết thôi.”
“Toàn nói xui xẻo. Mày đừng cương với chú Tư nữa, cứ dạ dạ cho qua chuyện đi.”
Tuấn không trả lời. Tôi nhìn thấy nét buồn thấm đẫm đôi mắt đen láy của hắn. Những vết bầm đen đỏ nổi lên trên nền da nâu trông thật thảm hại, có chỗ còn rướm cả máu. Vừa thương Tuấn, vừa tức vì hắn phớt lờ lời khuyên của mình, mắt tôi bắt đầu ứa nước. Thấy Tuấn không nhìn mình, tôi càng ức nghẹn ngào. Đến khi nước mắt tôi rơi xuống bàn tay của Tuấn thì hắn mới giật mình ngước lên, khẽ mắng:
“Khóc cái gì? Tao chưa có chết mà! Đồ mít ướt!”
Tới lúc này tôi mới vỡ oà, khóc dữ dội hơn. Tôi vừa khóc vừa lau nước mắt. Mắt cay xè vì mấy ngón tay dính dầu làm tôi càng uất ức khóc lớn. Tuyến lệ được dịp hoạt động hết công suất, nước mắt, nước mũi tèm nhem làm Tuấn phát hoảng. Từ một đứa cần được an ủi, Tuấn lại cuống cuồng cả lên an ủi tôi. Bọn trong lớp nhìn tôi như sinh vật lạ. Nhưng giờ tôi chẳng còn biết xấu hổ nữa, ngồi khóc ngon lành như đứa trẻ lên ba.
“Thôi đừng khóc nữa! Tao hứa sẽ nhịn ổng. Tối nay tao ngủ ở nhà mày, được chưa?”
Tuy Tuấn đã nhượng bộ nhưng tôi được đà khóc đến sưng cả mắt mới chịu dừng. Buổi chiều hôm đó, khi đi học về, Tuấn ăn cơm ở nhà tôi, dự tính ngủ lại qua đêm luôn. Khi bọn tôi ngồi vào bàn ăn, chưa kịp động đũa thì chú Tư đã qua nhà làm ầm ĩ cả lên:
“Thằng Tuấn đâu? Về nhà mua rượu cho tía mày, nhanh lên!”
Tuấn bực dọc buông đũa, bước ra ngoài, trả lời cộc lốc:
“Lát con về!”
Chú Tư ngà ngà cơn say, la ầm khắp sân nhà tôi:
“Đm, mày dám cãi lời tía hả? Cái đồ mất dạy!”
Nghe chú Tư chửi Tuấn, tôi tức giận tính đứng lên làm dữ thì Tuấn níu tay tôi lại. Rồi hắn nhìn tôi, nhẹ giọng nói:
“Tao đi rồi về ngay. Mày ăn trước đi.”
Tuấn đứng lên đi tới chỗ chú Tư. Vừa lại gần, hắn đã bị ăn ngay một cú đánh vào đầu, nhưng hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm tiền chạy đi qua nhà bà Bảy Ù mua rượu. Còn lại một mình, tôi ăn không vô, quyết định chờ Tuấn về. Chờ mãi tới tối mịt, tôi vẫn không thấy hắn đâu. Tôi lo sốt vó chẳng làm gì ra hồn, vì xưa nay hắn chưa bao giờ thất hứa. Thấy tôi cứ ngồi thừ ra mấy tiếng đồng hồ, bà nội cũng sốt ruột khuyên:
“Huy, ăn trước đi con. Chắc là thằng Tuấn mắc làm công chuyện cho tía má nó rồi.”
Đầu mũi lại cay xè, tôi đứng phắc dậy, chạy đi ra ngoài, bất chấp tiếng gọi của bà nội. Tôi chạy xuyên qua màn đêm dày đặc, tiếng gió hú từ xa, tiếng dế kêu râm ran thường ngày rất yên bình, nhưng hôm nay bỗng dưng lại dồn dập khó chịu lạ thường. Bụng tôi quặn lên vì lo lắng, cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh đến nhà Tuấn. Tôi chỉ mong nhìn thấy hắn bình an.
Ngôi nhà lá tồi tàn hiện ra trước mắt tôi. Xung quanh nhà tối om om, chỉ có bóng trăng rải những tia sáng yếu ớt lên mái nhà. Đứng từ bên ngoài, tôi nghe tiếng la hét, tiếng chén bát, xoong nồi bị quăng xuống đất nghe loảng xoảng. Cửa nhà Tuấn đóng im ỉm, nhưng tiếng chửi rủa của chú Tư cứ sa sả vọng ra. Toàn thân tôi run rẩy, phút chốc lại giật thon thót vì tiếng đổ vỡ dội vào tai. Mặc dù rất sợ hãi, nhưng tôi sợ Tuấn gặp hoạ nhiều hơn, đành rút hết can đảm tiến lại gần. Cùng lúc ấy, cánh cửa bật mở, tôi nghe có tiếng má của Tuấn nức nở:
“Mình ơi! Tôi van mình! Đừng đánh nữa!”
Chú Tư gầm lên:
“Tao đánh chết nó! Cả mấy đứa bây, đứa nào dám cãi lại, tao đánh chết hết!”
Giọng thím Tư từ mềm mỏng bỗng chuyển sang phẫn nộ:
“Muốn đánh thì đánh đi, dù sao tôi cũng chẳng muốn sống cùng với tên nát rượu nhà anh!”
Một tiếng “bốp” rõ to phát ra, tôi nhắm tịt mắt lại, tiếp tục nghe thêm một tiếng “bốp” nữa. Rồi tôi nghe tiếng anh chị của Tuấn la lên:
“Tía mau dừng tay lại đi! Đừng đánh má mà!”
“Tao cứ đánh đó, làm gì tao! Cả lũ tụi bây nữa! Tao đánh chết hết! Lũ ăn hại!”
Tôi sợ quá, tính bước tới, bỗng một tiếng loảng xoảng lại vang lên làm tôi chùn chân đứng ngây tại chỗ. Nãy giờ không nghe tiếng của Tuấn, không biết hắn thế nào rồi. Tôi thu hết can đảm chạy vào trong xem tình hình của hắn. Vừa lúc đó, Tuấn cùng má hắn chạy ra khỏi nhà. Tôi nghe chú Tư vẫn chửi rủa ầm ầm từ bên trong:
“Tụi bây thả tao ra! Tao đánh chết cha tụi nó! Đồ con đàn bà lăng loàng! Mày đừng tưởng tao không biết mày đã ngủ với thằng nào rồi đẻ ra nó! Hai má con mày có ngon thì đi luôn đi! Đừng về đây nữa!”
Gặp tôi, vẻ mặt Tuấn thoáng chút ngạc nhiên, rồi hắn vội quay đi. Nhìn thấy máu chảy trên trán hắn, tay chân tôi muốn rụng rời. Tôi run giọng nói với thím Tư:
“Trời cũng tối rồi, thím với thằng Tuấn về nhà con đi. Đợi mai chú Tư tỉnh rượu rồi tính.”
Thím Tư vừa khóc vừa tựa vào Tuấn, bước theo tôi về nhà. Khi tôi về tới nhà, mẹ tôi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của má con Tuấn mà hết hồn, lật đật dẫn hai người vào trong. Vết thương trên trán Tuấn được mẹ tôi sát trùng rồi băng bó cẩn thận. Tôi dẫn Tuấn đi ra sau bếp, ép dữ lắm hắn mới chịu ăn cơm. Cả người Tuấn toàn vết thương nên suốt buổi tối hôm đó hắn ngủ không yên giấc. Tôi ôm hắn vào lòng, vỗ lưng, dỗ hắn như một đứa trẻ. Đến nửa đêm, khi Tuấn rơi vào giấc ngủ sâu, tôi mới yên tâm nhắm mắt.