Ta chờ nhau tại nơi bắt đầu - Chương 13: Tai nạn
Ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, tôi mơ màng nghe tiếng người xôn xao ở bên ngoài. Không hiểu hôm nay là ngày gì mà mọi người lại tụ tập ồn ào như vậy. Tôi mở mắt ra, thấy Tuấn vẫn còn ngủ. Cánh tay hắn quàng qua người, ôm tôi chặc cứng. Rõ ràng tối qua tôi mới là người ôm hắn, vậy mà giờ cả người tôi đã bị hắn ôm lấy gọn ơ. Tiếng ồn ngoài sân làm tôi tò mò. Tôi nhẹ nhàng gỡ tay Tuấn khỏi người mình, bước xuống giường đi ra ngoài.
Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, cha mẹ, bà nội tôi đang cùng với mấy người trong xóm ùn ùn kéo nhau ra mé sông. Tôi chạy theo bà nội, tò mò hỏi:
“Có chuyện gì vậy nội?”
Nét mặt bà nội vô cùng căng thẳng, giọng bà run run:
“Hình như có người chết trôi.”
Tôi nghe nội nói mà sợ đến rụng rời. Xưa giờ ở đây chưa từng xảy ra chuyện động trời thương tâm tới nhường này, chẳng biết ai xấu số như vậy. Mọi người tụ tập rất đông, có cả mấy đứa con nít nhỏ hơn cả tôi. Tôi nắm chặt tay của bà nội, đi theo bà, vừa hiếu kỳ, vừa nơm nớp lo sợ. Bỗng dưng, có một tiếng khóc thất thanh làm tôi giật bắn mình:
“Trời ơi! Mình ơi! Sao lại ra nông nỗi này? Tôi biết phải sống sao đây?”
Tiếng khóc quen thuộc dội từng hồi vào tai, thổi bay nỗi sợ của tôi. Thay vào đó, trống ngực tôi đập dồn dập, có cái gì đó vỡ tan trong tim khiến tôi không thở nổi. Tôi nhìn ra phía mé sông, đã thấy thím Tư khóc ngất ôm chặt một xác người. Bộ quần áo quen thuộc ấy là của chú Tư, không thể lẫn vào đâu. Hôm qua vẫn còn gào thét đòi đánh đòi giết má con của Tuấn, nay chú đã thành cái xác lạnh cứng trên sông. Tôi nghe tiếng mọi người bàn tán xôn xao, hôm qua sau khi la hét một trận ầm ĩ, chú Tư tiếp tục ra mé sông ngồi, vừa uống vừa chửi rủa. Có lẽ vì say quá mà chú ngã xuống rồi ra đi. Hai lỗ tai tôi ù cả lên. Trong đầu tôi chợt nghĩ tới Tuấn. Nếu Tuấn hay tin tía mình gặp chuyện thì hắn sẽ đau lòng biết bao nhiêu. Tôi không còn suy nghĩ được gì, vội quay lưng, chạy về nhà.
Ai ngờ Tuấn đã thức dậy, đang đi về phía tôi. Tôi chạy ào đến bên Tuấn, ôm hắn vào lòng, khóc lớn. Ước gì tất cả chỉ là giấc mơ. Nếu tôi có thể thay Tuấn hứng chịu nỗi đau này thì hay biết mấy. Nhưng tôi chỉ là người dưng nước lã, chắc chắn tôi sẽ không thể hiểu hết những đau khổ mà Tuấn sắp phải chịu đựng. Dẫu vậy, tôi vẫn muốn ôm hắn, an ủi hắn dù chỉ một chút thôi. Thấy tôi cứ khóc mãi không ngừng, Tuấn vừa tò mò hướng về đám đông, vừa sốt ruột hỏi tôi:
“Có chuyện gì vậy mày?”
Tôi khóc nghẹn, không nói nổi thành lời, ôm hắn chặt cứng. Tuấn mất hết kiên nhẫn, đẩy tôi ra khỏi người hắn:
“Có gì nói nghe coi, sao cứ khóc hoài vậy?”
Nước mắt nước mũi tèm nhem, tôi nức nở nấc từng tiếng:
“Tía của mày… tía của mày…”
“Tía tao làm sao?”
Tôi không thể thốt thêm được lời nào nữa. Dường như Tuấn cũng cảm thấy có chuyện chẳng lành, vội chạy tới gần đám đông. Tôi đứng chết lặng nhìn hắn chen qua đám đông rồi mất hút không thấy bóng dáng. Bên tai tôi vẫn văng vẳng tiếng khóc thương tâm của má hắn…
Bầu không khí tang thương bao trùm lên căn nhà nhỏ của Tuấn. Hàng xóm tụ tập rất đông phụ giúp chuẩn bị ma chay. Bên trong nhà, chú Tư nằm im lìm, trên mặt phủ khăn, khói ngang nghi ngút. Tuấn bước vào, vẻ mặt lạnh tanh, hai mắt ráo hoảnh nhìn vào thân xác đã cứng lại của chú. Tuấn không khóc, nhưng tôi biết hắn đau nhiều lắm.
Dù chú Tư hay nhậu xỉn gây sự vô cớ nhưng chú chưa từng mắng chửi tôi, thường ngày cũng rất tốt với tôi. Nay chú đi rồi, tôi cũng buồn lắm. Tôi cố nén cảm xúc để mình không bù lu bù loa như lúc ở nhà, tiến lại gần Tuấn, vỗ vai an ủi hắn.
Đám tang diễn ra lặng lẽ trong một ngày một đêm, không kèn, không trống. Không khí im lặng càng khiến mọi thứ rơi vào bí bách, ngột ngạt. Tôi ở bên Tuấn suốt thời gian ấy, không thấy hắn rơi giọt nước mắt nào. Ngày đưa tang, trời âm u mây đen vần vũ, không mưa mà lòng ai cũng nặng trĩu. Tiếng khóc xé lòng của thím Tư lại vang lên. Tôi nắm lấy tay Tuấn, cảm nhận được bàn tay hắn đang run rẩy.
“Mày cứ khóc đi cho nhẹ lòng.” Tôi khẽ nói.
Ánh mắt hắn nhìn đăm đăm vào cỗ quan tài gỗ, giọng nói nhẹ như gió:
“Mày đã khóc thay tao rồi đó thôi.”
Lời nói vừa có chút oán hận, vừa có chút chua xót của Tuấn làm tôi một lần nữa vỡ oà. Tôi siết chặt bàn tay đẫm mồ hôi của Tuấn, không tự chủ được, lại khóc. Cỗ quan tài dần hạ xuống. Sau nhà Tuấn mọc lên một nấm mộ. Kể từ nay, không còn ai đánh đập, chửi mắng Tuấn nữa. Lẽ ra tôi phải mừng, nhưng trái lại, cõi lòng tôi nặng nề như bị hàng tấn đá đè lên.
Sau đám tang, má Tuấn bệnh nặng mấy ngày, người gầy đi thấy rõ. Cả tuần tiếp theo, Tuấn không đến trường, cũng không sang nhà tôi. Tan học về là tôi lại chạy sang nhà hắn. Hôm đó, tôi đứng ngoài cửa, tình cờ nghe hai mẹ con Tuấn nói chuyện.
“Má, con không phải con của tía thiệt sao?”
“Con hỏi gì vậy? Con không phải con tía thì là con ai?”
“Hôm đó tía nói con không phải con ổng còn gì? Không có lửa sao có khói chứ!”
“Tuấn, con tin má. Có trời làm chứng, nếu má nói dối thì…”
“Thôi má đừng thề nữa. Là con ai cũng không còn quan trọng. Dù gì thì ổng cũng chết rồi, sẽ không còn ai làm khổ má con mình nữa.”
Tôi đứng lóng ngóng không biết có nên đi vào không thì Tuấn đã bước ra. Nhìn thấy tôi, hắn đứng khựng trước cửa.
“Mày tới làm gì?”
Giọng nói lạnh băng của Tuấn làm tôi hụt hẫng. Mọi hôm tôi tới nhà, hắn chẳng cần hỏi lý do vì đã xem tôi là người nhà từ lâu. Tự dưng hôm nay hắn hỏi như thể muốn đuổi tôi về vậy. Tôi lúng túng nói:
“Tao tới chơi, không được sao?”
Tuấn không nói không rằng, bước ra sân. Tôi vội đuổi theo:
“Tuấn, đi đâu đó?”
Tuấn quay sang, đột nhiên nói với tôi:
“Tao sẽ nghỉ học.”
“Tại sao?”
“Tía mất rồi, tao phải phụ má. Sau này mày đừng tới tìm tao nữa.”
Không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Tôi biết hoàn cảnh của Tuấn, nhà hắn nghèo lắm. Mấy anh chị lớn lập gia đình cũng đi làm nông, không có của dư của để. Nhà có lao động chính là tía của hắn thì đã không còn trên đời. Tôi chỉ là một đứa trẻ, không kiếm đâu ra tiền để giúp Tuấn. Cảm thấy mình bất lực, vô dụng, hai má tôi bắt đầu nóng bừng lên muốn khóc. Tôi không giúp gì được cho Tuấn thì lấy đâu ra tư cách khuyên hắn đi học đây. Nhưng đau nhất là hắn muốn cắt đứt quan hệ với tôi. Tôi không cam lòng la lên:
“Tao cứ tới, mày cản được sao?”
“Tao với mày không thể làm bạn. Chúng ta không cùng đẳng cấp.”
Tôi nổi điên lao lên đấm cho Tuấn một phát:
“Mày còn nói câu đó một lần nữa xem!”
Tuấn xoa tay lên mặt, khinh khỉnh hỏi:
“Thì thế nào?”
Tôi uất nghẹn đến không nói nên lời. Toàn bộ máu nóng dồn lên tới não, đầu muốn nổ tung. Một lần nữa, cánh tay tôi giơ lên rồi tuyệt vọng hạ xuống. Tôi lại thấy hai má ướt đẫm. Giờ khóc cho ai coi chứ! Thế là tôi xoay người chạy biến về nhà.
Bà nội thấy tôi quay về với vẻ mặt ủ dột, hai mắt sưng húp thì giật mình.
“Sao vậy con?”
Tôi ôm chầm lấy bà:
“Thằng Tuấn nó đòi nghỉ học, nghỉ chơi luôn cả con. Con thương nó quá mà không biết làm sao để giúp nó nội ơi!”
Nói tới đây, tôi lại bật khóc. Những năm tháng ấy, tôi đã tốn quá nhiều nước mắt vì Tuấn. Có lẽ vì vậy mà sau này khi sống chung với hắn, phát sinh những điều không như ý, tôi chẳng còn khóc được nữa. Cái gì phung phí nhiều quá thì cũng sẽ có lúc cạn khô, tình cảm cũng như vậy…