Ta chờ nhau tại nơi bắt đầu - Chương 18: Chăm bệnh
“Huy! Dậy đi! Huy?”
Đầu nhức như búa bổ, tôi mơ màng nghe giọng nói quen thuộc của Tuấn văng vẳng bên tai. Tôi chậm rãi mở mắt ra, đã thấy hắn đang ở trước mặt, lay nhẹ người mình.
“Dậy đi học, nhanh lên!”
Chưa tỉnh ngủ hẳn, tôi dụi mắt, chợt nhận ra ánh sáng của buổi sớm đã tràn qua ô cửa sổ lan đến chỗ ngồi. Một bàn tay khẽ chạm vào trán tôi rồi nhanh như cắt rút về. Toàn thân tôi rệu rã, đầu óc lâng lâng mơ hồ. Tôi cảm giác mình vừa được nhấc bổng lên, cả cơ thể như trôi bồng bềnh trong không trung. Giọng nói ngập tràn lo lắng của Tuấn chập chờn bên tai tôi:
“Giường thì không chịu ngủ, ngủ ở đây làm gì cho cảm lạnh hả?”
Khi tôi mở mắt ra một lần nữa đã thấy mình đang nằm trên giường. Cổ họng vừa khô vừa đau rát, tôi cuộn người ho mấy cái. Trần nhà như chuyển động vòng tròn, cả gương mặt Tuấn cũng méo mó vặn vẹo, không còn nét đẹp trai như thường ngày. Tuấn đi đâu đó một lát rồi quay lại với một viên thuốc hạ sốt và một ly nước trên tay. Hắn cho viên thuốc vào ly nước, chờ sủi bọt hết rồi nâng tôi dậy. Đêm qua vừa có một giấc mộng xuân với Tuấn, giờ bị hắn chạm vào, nhiệt độ cơ thể của tôi đã cao càng tăng lên dữ dội. Tôi sợ hãi đẩy hắn ra, sau đó yếu ớt ngã xuống giường làm Tuấn suýt đánh rơi ly thuốc. Thuốc trong ly tràn ra ngoài rơi vãi xuống sàn nhà. Hắn nổi cáu:
“Cái thằng này bị gì vậy? Tự dưng đẩy tao ra?”
Tôi nằm vật ra giường, muốn đuổi Tuấn đi nhưng trong họng nóng rát cứ làm tôi ho mãi không ngừng. Tuấn kiên nhẫn đến bên giường, ngồi xuống vỗ đều lên lưng tôi. Một lúc sau, khi cơn ho dứt hẳn, tôi mới thều thào được mấy tiếng khàn đục:
“Mày đi học đi. Để thuốc đó tao tự uống.”
Tuấn sốt ruột như thể hắn mới là đứa bị bệnh, giọng nói có phần gắt gỏng:
“Để đó thì khi nào mày mới uống? Với lại… mày bệnh như vầy sao tao yên tâm đi học chứ.”
Tôi mở to mắt nhìn Tuấn, chỉ là cảm xoàng thôi, hắn đâu cần phải cuống cuồng lên như vậy. Để chứng tỏ mình vẫn ổn, tôi cố ngồi dậy, bảo Tuấn đưa ly thuốc cho mình. Tuấn nhìn tôi uống cạn ly thuốc mới yên tâm thở phào.
“Rồi, đi học đi.” Tôi nói.
“Tao ở nhà chăm sóc mày.” Tuấn từ chối.
“Khỏi, có nội rồi.” Tôi trả lời cụt ngủn.
“Nhưng…”
Hắn vừa dứt câu, bà nội từ ngoài đi vào cầm theo tô cháo nóng hổi, nhìn tôi đầy lo lắng.
“Nội nghe thằng Tuấn nói con bị sốt. Sao tự dưng lại bệnh vậy chứ? Ngồi dậy ăn chút cháo đi con.”
Tôi đâu dám nói với bà rằng hôm qua vì nằm mơ thấy có ý đồ xấu xa với Tuấn, nửa đêm tắm nước lạnh, ngủ ngoài bàn mới bị bệnh. Thế là tôi chỉ cười cười cho qua chuyện. Tuấn đón lấy tô cháo từ tay bà nội, nhẹ giọng nói:
“Nội để con.”
Nội nhìn hắn xua tay:
“Con mau đi học đi. Thằng Huy để nội lo.”
Tuấn lắc đầu:
“Dạ thôi. Con muốn ở nhà với nó.”
“Bài vở trong trường thì sao?”
“Con mượn bạn chép lại là được rồi nội.”
Biết khuyên không được, bà nội đành thở dài bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn tôi và Tuấn. Tôi ngượng ngùng không biết phải đối mặt với hắn ra sao. Giấc mơ tối qua vẫn còn quanh quẩn trong đầu vô cùng sống động làm tôi phát run. Sự quan tâm của Tuấn không làm tôi vui, trái lại giống như từng nhát dao đâm trái tim tôi trọng thương.
Bạn bè đồng trang lứa lần lượt có những rung động đầu đời. Tôi đã từng nghĩ rồi mình cũng như thế. Tôi sẽ rung động trước một đứa con gái xinh xắn, ngoan ngoãn giống như nhỏ Hoa, sau đó sẽ chạy đi khoe với Tuấn làm hắn vừa tức tối vừa ganh tỵ. Tình cảm học trò của tôi sẽ trôi qua cùng những kỷ niệm đẹp như mơ. Chúng tôi sẽ cùng giúp nhau học tập, thi đậu tốt nghiệp với số điểm thật cao, lên cấp ba vẫn được học chung một lớp. Tôi sẽ đèo người đó trên xe đạp, lướt qua những cánh đồng thơm mùi lúa mới. Tuấn cũng vậy, chúng tôi sẽ dần trưởng thành và có cuộc sống riêng. Trớ trêu thay, rung động đầu đời của tôi ngay từ đầu chỉ có một người là Tuấn. Mà hắn đâu phải con gái. Dù có đẹp cách mấy thì hắn cũng chỉ là một thằng đực rựa.
Mải mê chìm đắm trong suy nghĩ, tôi không để ý Tuấn gọi mình từ nãy tới giờ. Tới khi bị hắn nhéo má, tôi mới hoàn hồn trở lại.
“Ăn đi để lại sức. Mặt mày xanh như tàu lá chuối vậy đó.”
Tôi ậm ừ tính cầm lấy tô cháo từ tay Tuấn, nhưng hắn giật lại.
“Ngồi yên đó, để tao đút cho.”
Một thằng con trai lớn chừng này rồi mà để cho một thằng con trai khác đút cháo cho ăn thì còn ra thể thống gì nữa. Tôi nhất quyết cự tuyệt. Có điều, trong các cuộc tranh cãi, Tuấn luôn là kẻ thắng cuộc. Chỉ cần hắn cứng rắn một chút là đánh bại được tôi ngay. Lần này cũng vậy, một cái trừng mắt của Tuấn đã làm tôi răm rắp nghe lời. Ánh mắt đó báo hiệu rằng hắn đang giận. Từ trong thâm tâm, tôi lại không muốn bị hắn giận chút nào. Thế là tôi đành ngoan ngoãn ngồi yên cho hắn đút ăn hết tô cháo.
Sau khi tôi uống thuốc, ăn cháo, cơn buồn ngủ đến rất nhanh. Tuấn đỡ tôi nằm xuống, cứ thế ngồi bên cạnh trông chừng tôi, ánh mắt không rời khỏi tôi dù chỉ một giây. Tôi ngại ngùng lãng tránh tia nhìn của hắn, lí nhí nói:
“Tao ổn rồi, mày đi ăn gì đó đi. Phải ăn no mới có sức chăm người bệnh chứ.”
“Đợi mày ngủ rồi tao đi.”
Đầu tôi như vỡ tung, muốn gào lên đuổi hắn ra ngoài ngay lập tức. Chính vì có hắn ngồi đây mà tôi mới không thể chợp mắt. Thế là tôi đành nhắm mắt lại, nằm im thin thít, giả vờ như mình đã ngủ thật say. Rất lâu, tôi không dám mở mắt ra, chẳng biết Tuấn đã rời khỏi chưa nữa. Toàn thân đau nhức rã rời, đầu óc lâng lâng như đang ở trên mây, tôi cứ chập chờn không yên giấc. Trong cơn mê, tôi cảm nhận được trán mình âm ấm, sau đó sự ấm áp lan dần đến cổ. Có ai đó đang đụng chạm vào cơ thể khiến toàn thân tôi nhộn nhạo khó chịu. Tôi muốn mở mắt ra nhưng lại mệt lả người không thể điều khiển được hàng mi. Dường như bàn tay ấy bắt đầu di chuyển xuống ngực, xuống bụng tôi… Tôi hoảng sợ muốn la lên nhưng thấy cổ họng đắng chát không thể thốt nên lời. Sau một hồi cố gắng, tôi cũng nói được vài từ đứt quãng:
“Tuấn… đừng… Tao sợ lắm… đừng mà…”
Hai tay tôi quờ quạng trong không trung, bỗng một bàn tay khác nắm chặt lấy tay tôi lay mạnh:
“Huy! Tỉnh lại đi! Huy à?”
Tôi giật mình choàng tỉnh cơn mê, thấy mình đang ngồi dựa vào người Tuấn, cút áo đã bị cởi hết phân nửa. Tôi hốt hoảng nép vào góc tường, run lẩy bẩy quát lên:
“Mày tính làm gì? Tránh xa tao ra!”
Trên tay Tuấn đang cầm một chiếc khăn, dường như hắn bị thái độ của tôi làm cho giật mình, lúng túng giải thích:
“Mày ra mồ hôi nhiều quá, tao chỉ lau người cho mày thôi mà.”
“Đưa đây! Tao tự làm!”
Sợ tôi nổi giận, Tuấn rụt rè đưa tôi cái khăn. Tôi cầm lấy, giở chứng quăng nó xuống sàn. Tuấn trợn mắt nhìn tôi, nhưng thấy tình trạng thê thảm của tôi, hắn không nỡ giận, đưa tôi cái áo mới:
“Thay vào đi.”
Tôi e dè cầm chiếc áo rồi nhìn hắn, mãi vẫn chưa làm gì. Rồi tôi ngại ngùng nói nhỏ:
“Mày quay chỗ khác.”
Tuấn lại được một phen kinh ngạc:
“Cái thằng này sao vậy? Bộ mày là con gái hả?”
Bị so với con gái, lòng tự ái nổi lên, tôi cởi phăng chiếc áo đang mặc trên người thay bằng chiếc áo Tuấn vừa đưa cho, sau đó lại nằm xuống. Tuy cơn sốt đã hạ nhưng tôi vẫn còn thấy choáng đầu. Tôi không thèm để ý đến Tuấn nữa, bèn nhắm mắt lại. Lần này tôi ngủ rất sâu, đến quá giữa trưa mới tỉnh dậy.