Tiếng vĩ cầm trong đêm giông bão - Chương 12: Bày tỏ
Chương 12: Bày tỏ
Bài nhạc vừa kết thúc, Tùng Quân chợt giật mình khi nhìn thấy nét mặt u ám của Sa. Con ngươi xanh màu biển cuồn cuộn sóng lớn, đến độ đôi mắt ấy không dung chứa nổi, tuôn trào những giọt nước trong suốt, lăn dài trên gương mặt cậu. Anh vội vàng buông đàn, tiến lại gần, đưa hai tay lau nước mắt cho cậu, bối rối nói:
“Xin lỗi, tôi không cố ý…”
Sa gạt tay anh ra, quay mặt đi. Không nói không rằng, cậu bỏ về trong sự ngỡ ngàng của Tùng Quân. Anh đứng chết lặng nhìn chiếc bóng cô đơn của cậu trải dài trên cát. Dường như chiếc bóng ấy đã chịu đựng nỗi cô đơn quá lâu rồi, nếu bên cạnh có thêm một chiếc bóng khác cùng song hành, có lẽ nó sẽ không còn lạc lõng giữa dòng đời này nữa. Nghĩ tới đây, anh chạy ào về phía Sa, nắm lấy tay cậu.
Sa giật mình quay lại, chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy trên môi mình âm ấm. Tùng Quân như dồn hết can đảm của cả đời này để hôn cậu. Không phải là nụ hôn lén lút, vụng trộm, mà là một chiếc hôn công khai, cuồng nhiệt, cháy bỏng. Sa bất ngờ khi bị tước đoạt đôi môi, chỉ biết ngây ra như tượng. Đầu lưỡi chạm nhau, mê đắm cuồng si. Khi hai đôi môi tách rời nhau, Tùng Quân mơn man ngón tay trên mặt cậu, thì thầm:
“Tôi yêu em.”
Sa mở to hai mắt nhìn anh, bên trong tròng mắt xanh biếc vẫn còn loang loáng nước. Anh ôm chầm lấy cậu, ghì thật chặt, lặp lại câu nói:
“Tôi yêu em.”
Anh nín thở chờ đợi phản ứng của Sa. Cậu vẫn đứng bất động, hai tay buông lỏng. Dáng người mảnh khảnh của cậu lọt thỏm trong vòng tay anh. Sa nhích nhẹ thân mình, Tùng Quân càng siết chặt hơn.
“Hãy để như thế này, một chút thôi cũng được.”
“Tại sao?” Sa lên tiếng, giọng nói hơi nghèn nghẹn.
Anh xoa nhẹ tấm lưng gầy của cậu, khẽ nói:
“Lần đầu gặp em, không hiểu sao tôi lại có một ấn tượng rất mạnh mẽ với đôi mắt xanh đầy nước của em. Từ lúc đó tôi không thể rời mắt khỏi em… Đến khi nhìn lại, tôi nhận ra mình đã yêu em mất rồi…”
Thời gian chợt ngưng đọng trong cái ôm thật chặt của anh dành cho Sa. Cả thế giới dường như chỉ còn hai người. Anh chỉ còn nghe tiếng trái tim mình đập loạn nhịp.
Hai tay Sa từ từ đưa lên quá hông, nắm chặt lấy vai anh. Mặt cậu dúi sát vào ngực anh, như thể đã phát hiện ra trái tim anh đang nhảy lô tô trong ấy. Lúc này đây, Sa thật dịu dàng, đến nỗi Tùng Quân thấy đất trời như chao đảo.
“Hạnh phúc là đây sao?” Sa bất ngờ hỏi.
Câu hỏi của cậu làm Tùng Quân như muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng. Anh mỉm cười bảo:
“Em thấy hạnh phúc thì đó chính là hạnh phúc.”
“Liệu hạnh phúc này có tồn tại mãi hay không? Tôi rất sợ, sợ rằng một ngày nào đó những chuyện này chỉ là giấc mơ. Còn anh sẽ trở thành ảo ảnh, có thể tan biến bất cứ lúc nào…”
Anh thì thầm bên tai cậu:
“Chỉ cần em tin tôi, tôi sẽ không để cho em phải bất hạnh một lần nữa.”
Buổi chiều hôm ấy, dường như cũng là lần đầu tiên Tùng Quân nếm trải mùi vị của hạnh phúc. Có đôi khi, hạnh phúc là một điều thật nhỏ nhặt, vậy mà đến tận bây giờ, anh mới thực sự cảm nhận nó một cách chân thật nhất. Màu đỏ của hoàng hôn giờ đây không phải là máu mà là màu của tình yêu. Tùng Quân đã in dấu cho chuyện tình của mình bằng một nụ hôn nồng cháy, ngọt ngào như mía đường, hòa lẫn với vị mặn đắng của biển. Mải mê chìm đắm trong vị ngọt đôi môi, anh không hề hay biết sau lưng mình biển vẫn không ngừng gào thét những âm thanh đáng sợ. Anh cũng không ngờ lời hứa của mình ngày hôm ấy sắp bị số phận nuốt lấy, vùi dập xuống tận đáy đại dương.
Tùng Quân cùng Sa ngồi trên bãi cát, mặt hướng về phía biển cả mênh mông. Ráng chiều hồng đượm phủ lên người họ. Gió mơn man phớt qua mặt mát rượi. Sa tựa đầu vào vai anh, lắng nghe tiếng sóng biển rì rào.
“Tại sao lúc đó em lại tránh mặt anh?” Anh đưa tay nghịch tóc Sa, âu yếm hỏi.
Sa ngập ngừng trong giây lát rồi trả lời, gương mặt đỏ ửng đáng yêu lạ lùng, tựa như ánh hoàng hôn phía xa kia.
“Vì em sợ…”
“Sợ gì? Tại sao lại sợ?”
“Em sợ tình cảm của mình không được đáp trả. Mẹ, rồi anh hai, dù em có yêu thương họ đến bao nhiêu thì cuối cùng họ cũng đều có người quan trọng thuộc về mình. Mà người đó không lúc nào là em…”
Sa im lặng trong giây lát rồi nhìn anh, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn thương khó tả.
“Anh cũng vậy, em sợ anh cũng sẽ như họ. Nếu để tình cảm trở nên sâu nặng thì rất đau khổ, nên em đã tìm cách đè nén…”
Khi Sa nói đến đây, lòng Tùng Quân lâng lâng hạnh phúc. Làm sao mà anh có thể không để tâm đến cậu được chứ? Từ lúc gặp lại cậu trong nhà hàng, anh đã không ngừng nhìn cậu. Lúc đó, anh chưa biết vì sao mình cứ phải để mắt đến Sa, nên lòng anh đầy hoang mang, lo sợ. Đến khi nhận ra rồi, Tùng Quân mới biết mình đã “yêu”. Cho dù đối tượng của tình yêu ấy không giống với mọi người, nhưng anh không thể ngăn trái tim mình hướng về cậu, vì cậu mà đơm hoa kết trái.
Ngập ngừng trong giây lát, Sa tiếp tục nói:
“Khi anh chạy đi tìm em trong ngày cưới của anh hai, em không thể chịu đựng hơn được nữa. Hiện tại, tim em như nổ tung khi anh nói yêu em.”
Giọng Sa run run như sắp khóc. Màu xanh như mặt nước sóng sánh chực trào ra nơi khoé mắt. Tùng Quân vội đưa tay ôm lấy cậu, ngăn cho đôi mắt xinh đẹp kia khỏi rơi lệ.
“Chính anh mới là người muốn vỡ tim khi em nắm chặt lấy vai anh. Em đã mang lại cho anh niềm hạnh phúc vô biên bấy lâu nay vẫn còn trốn kín đâu đó trong lòng biển. Giờ đây, dù có trôi dạt đến tận đáy của đại dương tăm tối, anh vẫn tự tin tìm thấy ánh sáng của đời mình. Ánh sáng đó, chính là em.”
Hôm đó, Sa ở lại nhà Tùng Quân. Hai người trò chuyện cùng nhau thâu đêm suốt sáng. Một lần nữa, anh và cậu lại đem chăn đệm nằm dưới nền đất, bình yên ôm nhau ngủ tới hừng đông. Mặt đất lạnh nhưng tim ấm áp vô ngần.
Sáng hôm sau Tùng Quân thức dậy trong làn gió biển mát rượi, yên bình. Vẫn như mọi lần, Sa lại dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh. Sau đó cả hai cùng nhau đến nhà hàng làm việc. Sa nở một nụ cười thật tươi chào Đình Bách. Trong mắt Đình Bách thoáng chút ngạc nhiên, sau đó gọi Tùng Quân vào hỏi nhỏ:
“Em làm sao mà hay thế?”
“Sao là sao ạ?” Anh không hiểu câu hỏi của Đình Bách.
“Từ trước đến nay, Sa chưa bao giờ cười rạng ngời như vậy cả. Nhìn thấy thằng bé có thể tươi cười thoải mái như vậy, anh rất an tâm.”
Đình Bách vừa dứt lời, mặt Tùng Quân trở nên đỏ ửng như gấc, anh lúng túng đưa tay lên gãi tai. Nếu đó là nụ cười hạnh phúc nhất của Sa thì anh nhất quyết không để vụt mất. Anh ấp úng nói:
“Em và Sa… Tụi em…”
“Tụi em thế nào?”
“Tụi em đang… yêu nhau…” Anh lấy hết can đảm nói.
Đình Bách ngẩn người ra một lúc rồi cười phá lên, vỗ vai anh bôm bốp.
“Từ nay anh giao Sa cho em đó!”
Tùng Quân trố mắt nhìn Đình Bách, không tin được là Đình Bách lại chấp nhận việc hai thằng con trai yêu nhau một cách nhanh chóng và dễ dàng như vậy. Anh rụt rè hỏi:
“Anh… không thấy tụi em yêu nhau là bất thường sao ạ?”
“Bất thường cái gì chứ? Có người thực sự yêu thương và quan tâm đến Sa là anh đã rất vui mừng rồi, còn để ý chi ba cái định kiến xã hội?”
Anh im lặng, Đình Bách nói tiếp:
“Thằng bé cần có một người mạnh mẽ hơn ở bên cạnh, bảo vệ, chở che. Anh nghĩ không ai làm được điều đó ngoài em.”
Tùng Quân mỉm cười đầy cảm kích, chợt nghĩ tới mình chỉ là một thằng thất nghiệp không nghề ngỗng, sống tạm bợ lay lắt qua ngày, lòng tự ti bỗng dưng trỗi dậy. Hiện tại, đến bản thân anh còn lo chưa xong, lấy gì để bảo vệ Sa đây? Không lẽ chuyện tình này đã quá vội vàng…? Không, anh vội xua tan những suy nghĩ ấy trong đầu, tự trấn an mình rằng dù bất cứ chuyện gì xảy ra, anh sẽ không để Sa phải đau khổ nữa. Anh phải thật mạnh mẽ để bảo vệ cậu, bảo vệ tình yêu của hai đứa.
“Anh sao thế?”
Đang mải mê suy nghĩ, Tùng Quân giật mình khi thấy Sa đứng bên cạnh từ lúc nào.
“Anh bệnh hả?” Sa lại hỏi, đôi mắt xanh dịu dàng khiến anh choáng ngợp.
“Không có. Anh chỉ đang nghĩ về tương lai của hai đứa. Liệu em có chấp nhận một thằng nghèo kiết xác như anh không?”
Sa phì cười.
“Anh sợ không nuôi nổi em hả?”
Anh đỏ mặt gật đầu. Cậu nhướng chân, gõ nhẹ trán anh.
“Anh không nuôi nổi em, thì em nuôi anh. Anh đừng quên em cũng là đàn ông. Thành tích trong trường của em không tồi đâu đó nha!”
Tùng Quân ngẩn ra, xoa xoa nơi vừa bị cậu gõ vào. Sa bất ngờ ôm lấy anh. Hai người lặng im ôm nhau thật lâu, đến khi tỉnh ra, anh mới hay có một bàn tay đặt lên vai mình.
“Có phải cậu chủ đó không?”