Tiếng vĩ cầm trong đêm giông bão - Chương 29: Ác mộng giày vò
Chương 29: Ác mộng giày vò
Vẫn như mọi lần, hôm nay sau khi biểu diễn vài bài độc tấu violin, Sa chào thực khách và bước xuống sân khấu. Bỗng, có một người đàn ông nước ngoài trạc ngũ tuần tiến tới trước mặt cậu, Sa ngạc nhiên tột độ, thốt lên:
“Ông Marino?”
Albero tỏ rõ sự vui mừng khi nhìn thấy Sa:
“Cuối cùng đã gặp được cậu rồi!”
“Ông tìm tôi làm gì?” Sa lạnh lùng hỏi.
Alberto vẫn không đổi vẻ phấn khởi:
“Chúng ta nói chuyện một lát được không?”
Sa tính trả lời “không”, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi mà vẫn tươi cười của Alberto, cậu lại mềm lòng gật đầu.
Sa mời ông ngồi rồi rót một tách trà đặt lên bàn. Tuy Sa không hỏi, nhưng Alberto vẫn nhận ra cậu đang rất tò mò muốn biết vì sao ông lại tìm tới tận đây để gặp được cậu. Alberto hơi bối rối, ông cầm lấy tách trà nhưng mãi vẫn nắm chặt nó trong tay chứ không uống ngụm nào. Không khí im lặng kéo dài khiến Sa không thể chịu được nữa, cậu đành lên tiếng trước:
“Sao ông biết tôi ở đây?”
Alberto hít một hơi thật sâu, uống một ngụm trà rồi nói:
“Tôi tìm thông tin của cậu trên mạng rồi bay sang Việt Nam hỏi người ta. Tôi đã tìm cậu cả tháng nay nhưng chẳng có một chút tin tức. Hôm nay gặp cậu ở đây là do tình cờ mà thôi.”
Sa lạnh lùng đáp:
“Lần trước ở Ý, ông không có vẻ gì là tin tưởng tôi. Sao bây giờ lại lặn lội xa xôi tìm đến tận đây? Giờ đang sống hạnh phúc bên người đàn ông đó mà ông vẫn muốn nhớ lại quá khứ bên một người khác sao?”
Nét mặt của Alberto chợt nhăn nhó khổ sở, ông đưa tay ôm lấy một bên đầu.
“Tôi không tài nào ngủ được. Từ lúc gặp cậu, tôi liên tục gặp ác mộng. Những cơn ác mộng triền miên, dai dẳng như muốn nuốt chửng tôi, làm tôi gần như phát điên. Tôi nằm mơ thấy người phụ nữ đó, lúc thì dịu dàng như ánh trăng, lúc thì nhìn tôi đầy oán hận…”
Alberto càng kể càng run rẩy, phút chốc trán ông đã lấm tấm mồ hôi. Sa nhìn bộ dạng của ông, nỗi căm giận bỗng dưng biến mất. Có lẽ ông ấy không nói dối. Việc ông ấy bị mất trí nhớ là thật, giống như Tùng Quân…
“Tôi nghĩ mãi vẫn không thể nhớ ra người phụ nữ ấy là ai. Nhưng nơi này…” Alberto nói tiếp, chỉ vào ngực mình. “Nơi này tựa như có hàng vạn mũi dao đâm vào, không thở nổi. Tôi đoán chỉ có tới Việt Nam thì tôi mới tìm được đáp án. Và tôi nhớ tới cậu… Cậu có thực sự là…”
Sa lảng tránh ánh mắt của Alberto, lắc đầu:
“Chuyện đó còn quan trọng nữa không? Chẳng phải ông và người đàn ông kia… Ông vì ông ta mới bỏ mẹ con tôi. Bây giờ ông cố nhớ lại để làm gì?”
Nghe Sa nhắc đến Alexander, Alberto càng trở nên buồn rười rượi. Ông gục đầu xuống, sắc mặt tái nhợt:
“Phải, tôi và anh ấy sống rất tốt. Nhưng… quá khứ đã mất không ngừng đeo bám tôi. Không cách nào làm cho tôi có được hạnh phúc trọn vẹn.”
Sa bật cười chua chát:
“Là do ông bị trừng phạt.”
Cuối cùng Sa vẫn không ngăn mình đưa ra lời quở trách. Cậu lấy giấy bút, viết ra một cái địa chỉ và đưa cho ông:
“Ông hãy tự tìm hiểu đi. Đây là nơi mà ông và mẹ tôi đã từng sinh sống, nhưng giờ có lẽ nó đã được người khác dọn vào ở rồi. Ông cứ tới đó, biết đâu sẽ nhớ ra được điều gì.”
oOo
Gần ba mươi năm trước, Alberto tỉnh dậy trong một bệnh viện ở Ý. Đập vào mắt anh là một màu trắng toát khiến lòng người lạnh lẽo, trống vắng. Người anh nhìn thấy đầu tiên là một người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú, sáng ngời, cùng với mái tóc và đôi mắt màu nâu hạt dẻ. Alberto không hiểu vì sao người ấy lại nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng như vậy.
Người ta nói Alberto bị tai nạn xe, đầu bị chấn thương nặng. Các bác sĩ phải rất khó khăn mới giành lại anh từ bàn tay thần chết, nhưng anh vẫn hôn mê gần nửa năm trời mới tỉnh dậy. Sau khi tỉnh lại, anh chỉ nhớ được khoảng thời gian trước sinh nhật mười tám tuổi. Hiện tại, anh đã hai mươi hai tuổi, nghĩa là anh đã mất đi bốn năm ký ức.
Kể từ ngày xảy ra tai nạn, người đàn ông này luôn bên cạnh Alberto. Hắn lớn hơn anh vài tuổi nhưng có vẻ rất chững chạc. Anh không biết người này là ai, nhưng khoảnh khắc anh tỉnh lại, hắn đã nắm chặt tay anh không rời.
Trong cơn mơ màng, Alberto thấy người kia khóc. Những giọt nước mắt hạnh phúc. Ngón tay anh cử động rất nhẹ, đôi môi khô khốc mấp máy định nói gì đó nhưng không có âm thanh nào phát ra cả. Người đàn ông vui mừng như điên, vội gọi bác sĩ đến khám cho anh.
Âm thanh hỗn loạn, nhiều người đi qua đi lại, đụng chạm khắp nơi trên cơ thể Alberto. Anh lờ mờ nghe bác sĩ nói với người kia:
“Bệnh nhân vừa mới tỉnh lại sau một thời gian dài nên cử động, nói năng hơi khó khăn. Chịu khó tập luyện một thời gian sẽ dần phục hồi, anh đừng quá lo lắng.”
Khi cánh cửa phòng bệnh khép lại, những y bác sĩ mặc áo trắng cũng đi mất, chỉ còn lại người đàn ông nọ. Hắn ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay gầy gò của Alberto, mân mê lọn tóc vàng óng, run run khẽ gọi:
“Albert…”
Alberto khẽ động làn mi cong vút, muốn hỏi vì sao hắn lại gọi anh bằng cái tên thân mật như vậy, nhưng tiếc là anh không nói được.
Người đàn ông chợt hỏi:
“Em nhận ra anh không?”
Alberto nhìn hắn một lúc lâu rồi bất lực lắc đầu. Hắn gục đầu lên ngực anh, thổn thức nói:
“Cũng tốt…”
Vừa mới tỉnh lại sau cơn mê dài, Alberto không còn sức để nhớ lại chuyện quá khứ. Một lúc sau, cơn buồn ngủ kéo đến và anh thiếp đi.
Hôm sau, khi Alberto tỉnh lại một lần nữa thì khung cảnh đã đổi khác. Dường như anh không còn trong bệnh viện nữa. Căn phòng anh đang ở rất khác so với phòng bệnh ngày hôm qua. Gam trắng lạnh lẽo đã được thay bằng màu xanh biển mà anh thích nhất. Bên cạnh anh vẫn là người đàn ông nọ, giờ anh đã biết tên của hắn – Alexander Valentino. Hôm nay tâm trạng của hắn có vẻ tốt hơn nhiều.
“Có muốn cùng anh đi dạo không?”
Alberto có cảm giác như đã trải qua rất nhiều năm chưa được thấy ánh nắng mặt trời, liền vui vẻ gật đầu. Alexander ân cần dìu anh lên xe lăn, nhẹ nhàng đẩy xe đi dọc hành lang.
Alberto ngắm nhìn độ hoành tráng của tòa lâu đài nơi anh đang ở. Anh sinh ra trong một gia đình quý tộc giàu có, sở hữu nhiều biệt thự nguy nga tráng lệ, nhưng quả thật không thể so sánh với nơi này.
Đang nghĩ vẩn vơ, Alberto bất chợt nhớ tới gia đình mình, nhưng ký ức của anh chỉ dừng lại ở sinh nhật tuổi mười tám. Anh thử cất giọng hỏi một lần nữa:
“Anh… này…”
Alexander nghe thấy anh gọi, vui đến mức trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Hắn từ đằng sau đi vòng lên trước mặt anh, nửa quỳ nửa ngồi, hỏi:
“Em nói được rồi sao?”
Alberto cười khẽ, gật đầu:
“Một chút…”
Alexander nắm lấy tay anh:
“Không vội, từ từ hẵng nói.”
Alberto cảm thấy không tự nhiên khi được nắm tay và đối xử dịu dàng như vậy. Anh muốn rụt tay về, nhưng Alexander nắm quá chặt, anh đành miễn cưỡng để yên.
“Cha… mẹ… của… tôi?”
Sắc mặt Alexander bỗng biến đổi, mất một lúc lâu sau hắn mới lấy hết can đảm trả lời:
“Khi tai nạn xảy ra, trên xe có cả cha, mẹ em. Hai người đều không qua khỏi.”
Alberto bàng hoàng không tin vào tai mình. Anh nhớ mình vừa ăn mừng sinh nhật tuổi mười tám với cha mẹ, sao hiện tại lại ra nông nỗi này? Đôi mắt màu trời tròng trành như muốn tuôn trào sóng dữ, cả người anh run rẩy, không tự chủ được mà vùng ra khỏi bàn tay của Alexander.
Nói dối! Tất cả đều là giả dối!
Anh muốn gào khóc, nhưng âm thanh cứ tắc nghẽn nơi cổ họng, ngay cả thở cũng thật khó khăn. Alexander dịu dàng ôm lấy anh, để anh tựa vào bờ ngực vững chắc của mình, khóc đến khi kiệt sức, ngả vào lòng hắn.