Tiếng vĩ cầm trong đêm giông bão - Chương 46: Em sai rồi
Chương 46: Em sai rồi
Ánh mặt trời lên cao rọi thẳng vào mặt làm Sa giật mình tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ, cậu tá hỏa vì đã hơn mười giờ sáng.
“Chết thật! Trễ giờ rồi!”
Hôm qua Sa chỉ nói giỡn vậy mà Tùng Quân lại làm thật, hành cậu lên bờ xuống ruộng rồi hại cậu ngủ quên tới tận trưa trờ trưa trật. Tùng Quân vẫn còn say giấc nồng, nửa gương mặt điển trai vùi dưới lớp chăn mỏng. Sa cúi xuống hôn lên mi mắt người yêu, nói nhẹ như gió phả vào vành tai anh:
“Anh không dậy đi làm sao? Trễ giờ rồi kìa.”
Tùng Quân trở người, lười nhác vươn tay kéo cậu ngả vào lòng mình, cất giọng còn ngái ngủ:
“Cục cưng quên hôm nay là Chủ nhật hả?”
Đến lúc này Sa mới ngớ người ra. Mấy ngày nay liên tục bị khủng bố tinh thần, thêm hôm qua bị Tùng Quân xoay như chong chóng khiến tâm trí của cậu như đang ở trên mây. Cậu lười nhác vùi mặt vào ngực Tùng Quân, không muốn đánh mất cảm giác bình yên này. Sa phân vân mãi về việc có nên nói cho anh biết chuyện của Trúc Ly hay không. Mặc dù cậu không muốn làm anh lo lắng nhưng cứ giấu giếm mãi cũng không phải ý hay.
Khi Sa đang mải đấu tranh tư tưởng thì điện thoại bỗng reo lên. Cậu vừa bắt máy, bên kia đầu dây liền vang lên giọng nói sang sảng của quản lý:
“Con nhỏ đó đang ở quán cafe A trên đường X. Anh đã giữ chân nó rồi, cậu mau tới làm cho ra lẽ đi!”
Sa vỗ trán một cái, thầm trách quản lý làm gì cũng không chịu suy nghĩ. Cậu vội xuống giường, ra khỏi phòng, nói thật nhỏ không để Tùng Quân nghe thấy:
“Anh đang làm cái gì vậy hả? Cho cô ta đi đi!”
“Cậu mà không tới thì để anh! Anh sẽ cho nó một bài học.” Quản lý vẫn không thôi hằn học.
“Mình không có bằng chứng, đi ăn hiếp một cô gái đâu phải là cách hay.”
“Nó không có vẻ gì là bị ăn hiếp. Nó muốn cậu tới đây.”
Sa thở dài, cúp điện thoại rồi vào phòng nói với Tùng Quân:
“Hôm nay em có lịch tập. Anh ở nhà chờ em về nha.”
Nói rồi cậu nhanh chóng chạy đi mặc kệ Tùng Quân vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
Sa chạy như bay đến quán cafe. Vừa đến nơi, cậu đã thấy quản lý và Trúc Ly ngồi ở góc trong cùng của quán nhìn nhau nảy lửa. Quản lý vừa thấy Sa, lập tức chạy tới kéo cậu ngồi xuống bên cạnh rồi tiếp tục trừng mắt với Trúc Ly. Quản lý liếc Trúc Ly, Trúc Ly thì liếc Sa. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
“Cô hãy từ bỏ đi.” Sa lạnh lùng nói với Trúc Ly.
Trúc Ly ngoa ngoắt đáp:
“Cậu có tư cách gì bắt tôi từ bỏ? Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy. Chính cậu xuất hiện và cướp mất anh ấy khỏi tôi. Đúng là vô liêm sỉ!”
“Tôi không có hứng tranh giành với người không có cửa thắng như cô. Còn nữa, cô mà tiếp tục gửi những thứ kinh tởm đó, tôi sẽ kiện cô!”
Trúc Ly bật cười:
“Cậu có bằng chứng không? Tôi nói cho cậu biết, cậu có một tháng để cuốn gói khỏi cuộc đời anh Quân. Nếu không thì đừng có trách tôi.”
Quản lý nãy giờ ngồi im, nghe cô ta đe dọa Sa thì nhảy dựng lên đập bàn:
“Con điên này! Câu đó để tao nói mới đúng!”
Sa vội ngăn quản lý lại rồi quay sang Trúc Ly:
“Vậy thì tôi cũng cho cô biết, dù cô có dùng thủ đoạn gì, anh Quân cũng chỉ yêu mình tôi.”
Gương mặt xinh đẹp của Trúc Ly vì tức giận mà trở nên méo mó. Cô đứng dậy, giơ tay lên định tát cho Sa một cái, nhưng nhanh như cắt, cậu bắt lấy tay cô.
“Đánh được một lần, không có lần thứ hai.”
Trúc Ly tức lồng lộn, không tin được tên này trước đây nhìn lúc nào cũng mong manh yếu đuối giờ lại ghê gớm như vậy. Cô không chịu thua, tay còn lại cầm cái ly trên bàn lên, giáng thẳng xuống mặt Sa. Bỗng có một bàn tay đã kịp thời chụp được tay Trúc Ly, đẩy mạnh khiến cô suýt ngã. Sa và quản lý kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện.
“Anh Quân?”
Chẳng biết Tùng Quân đứng đó từ bao giờ, đằng đằng sát khí chỉ thẳng tay vào mặt Trúc Ly cảnh cáo:
“Tại sao cô vẫn lì lợm vậy? Tôi đã nói cuộc hôn nhân của chúng ta đã chấm dứt. Cô có tình cảm với tôi thì là vấn đề của cô. Ngay từ đầu chúng ta chỉ thỏa thuận ký hợp đồng hôn nhân để chiều lòng gia đình hai bên. Trong hợp đồng cũng ghi rõ khi đối phương tìm được người thích hợp thì được quyền huỷ hợp đồng. Mảnh đất ở Bình Dương, mười phần trăm cổ phần tôi cũng đã san nhượng cho cô. Tôi và cô đã không ai nợ ai từ lâu rồi!”
Trúc Ly gào lên:
“Tôi không cần những thứ ấy nữa! Tôi đã suy nghĩ lại rồi, tôi trả cho anh hết! Chỉ cần anh quay lại với tôi…”
Mặc kệ Trúc Ly la hét như điên, Tùng Quân kéo Sa rời khỏi quán. Quản lý thấy sắp có bão lớn nên vội vã chuồn về trước.
Khi ra khỏi cửa, Tùng Quân lạnh lùng ấn Sa vào trong xe. Trên đường về, anh không thèm nói với cậu câu nào. Sa biết là anh đang rất giận nên cũng chẳng dám hé môi nói nửa lời.
Vừa vào nhà, Tùng Quân tiến tới ghế sô pha, ngồi xuống. Khoanh hai tay trước ngực, anh nhìn Sa, nghiêm khắc hỏi:
“Em có gì muốn nói với anh không?”
Sa im lặng lắc đầu.
“Em đã hứa gì nhớ không? Tuyệt đối không được giấu anh bất cứ chuyện gì, vậy em đã giữ lời chưa?”
“Em xin lỗi…”
Tùng Quân thở dài:
“Cô ta đã gửi những gì cho em?”
Biết có tiếp tục giấu giếm cũng vô ích, Sa đành kể lại mọi chuyện. Tùng Quân nghe xong vừa đau xót vừa giận dữ. Tất cả đều là lỗi của anh. Anh không thể tưởng tượng được quyết định của mình trong quá khứ lại dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như thế. Anh đứng lên, đi đến bên cạnh Sa, ôm cậu vào lòng:
“Chắc em đã rất hoảng sợ. Tại sao lại không nói cho anh biết?”
“Em không muốn làm anh lo lắng. Em nghĩ cô ta làm vậy một thời gian rồi sẽ bỏ cuộc, nên…”
Anh xoa đầu cậu:
“Đừng chịu đựng một mình nữa. Nghĩ tới việc cô ta gửi những thứ đó cho em là anh giận run người. Trên đời sao lại có một người phụ nữ độc ác như vậy!”
“Em sẽ không như thế nữa…”
“Vậy em có chấp nhận hình phạt không?”
Sa nghe tới đây, sắc mặt bỗng biến đổi. Cậu đẩy Tùng Quân ra:
“Hôm qua anh hành em chưa đủ sao?”
Tùng Quân không nói không rằng, cúi xuống bế cậu lên tiến vào phòng ngủ. Anh đẩy cậu xuống giường, mạnh bạo cởi phăng quần áo của cậu ra, quăng xuống nền nhà.
Tùng Quân giữ chặt hai cổ tay Sa, đưa lên cao quá đầu. Anh nuốt chửng đôi môi đỏ mọng của cậu. Sa bị Tùng Quân hôn đến xây xẩm mặt mày, nhưng hai tay cậu đã bị giữ chặt, chỉ còn biết phản kháng bằng ánh mắt.
Tùng Quân trườn đầu lưỡi xuống yết hầu của Sa, in dấu răng trên ấy. Sa nhướn cổ lên, bật ra tiếng kêu rất khẽ. Tùng Quân điên cuồng hôn khắp người cậu, sau đó áp cậu bé con của anh và cậu lại gần nhau. Hai vật thể bị kích thích từ từ lớn lên, căng tức, nóng rực. Vừa mới đây thôi Sa còn muốn vùng ra, nhưng dục vọng dâng trào đã làm cậu mất đi lý trí. Chỉ cần ở bên Tùng Quân, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt bỏng cháy như ánh lửa của anh là trong cậu lại rộn rạo những cảm xúc yêu thương tựa những ngày đầu âu yếm.
“Em đã biết sai chưa?” Tùng Quân hổn hển hỏi.
“Em sai rồi…” Sa thở dốc.
“Sau này không được phép giấu anh bất cứ chuyện gì nữa.” Anh vừa nói vừa lân la các ngón tay vào trong khe hẹp.
“Ư… Em… sẽ không giấu anh… bất cứ chuyện gì…”
Tùng Quân mỉm cười hài lòng với câu trả lời. Nói là trừng phạt nhưng từng động tác của anh lại rất dịu dàng. Anh sao nỡ làm cậu đau cơ chứ. Chẳng qua lần này Tùng Quân có hơi phấn khích. Cảm giác bất an làm anh không thể làm chủ được nhịp độ, từng cái thúc mạnh của anh như bổ đôi cơ thể Sa. Cho tới khi nhìn thấy nước mắt cậu bắt đầu rơi, anh mới giật mình dừng lại.
“Anh làm em đau sao?”
Cảm tưởng như xương cốt sắp gãy tới nơi, Sa khẽ gật đầu. Tùng Quân ân hận hôn lên mi mắt cậu, giảm lại nhịp độ, vào ra thật nhẹ nhàng. Sa chỉ mới đau có một chút đã khiến ruột gan anh quặn thắt, vậy mà người phụ nữ kia lại dám cầm ly tính đánh cậu. Tưởng tượng tới việc cậu đổ máu vì anh là anh lại rùng mình.
“Anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.”
Cả hai cứ thế dây dưa đến khi mệt nhoài. Tùng Quân vô lực ngã xuống người Sa, vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, hôn nhẹ lên đôi môi hơi hé mở:
“Anh xin lỗi… Anh sẽ bảo vệ em bằng bất cứ giá nào.”
Lúc này, Sa đã ngủ say không còn biết trời trăng gì nữa. Tùng Quân cầm điện thoại lên, vừa ôm lấy cậu vừa xem tin tức. Ai ngờ dòng chữ to lớn đập vào mắt khiến anh giận run người:
“Nghệ sĩ vĩ cầm Nguyễn Trường Sa giật chồng nữ doanh nhân Lâm Ngọc Trúc Ly.”
Tùng Quân nổi điên muốn ném luôn cái điện thoại. Anh lập tức gọi cho Trúc Ly.
“Cô làm cái trò gì vậy hả?”
Bên kia đầu dây, Trúc Ly cười khinh khỉnh:
“Bài báo có nói sai câu nào không? Rõ ràng cậu ta giật chồng sắp cưới của tôi.”
Tùng Quân hận không thể bóp chết cô ta ngay lập tức. Anh gằn giọng:
“Cô yêu cầu gỡ bài báo đó ra ngay cho tôi!”
“Được thôi, với điều kiện là anh quay lại với tôi!”
“Cô…”
Bên kia đầu dây Trúc Ly đã cúp máy. Bên này lửa giận bốc lên đỉnh đầu, Tùng Quân tức tốc liên hệ với cánh báo chí, phải vất vả lắm anh mới có thể dập tắt được lời đồn.