Tiếng vĩ cầm trong đêm giông bão - Chương 47: Lời đồn
Chương 47: Lời đồn
Sau một đêm ân ái mặn nồng, sáng hôm sau Sa không lết nổi ra khỏi giường. Nằm cả ngày trời, đến ba giờ chiều cậu mới uể oải ngồi dậy. Khi bước chân xuống giường, Sa suýt ngã nhào vì cơn choáng bất ngờ ập tới. Không biết Tùng Quân đã ngồi sẵn bên giường từ lúc nào, vội vàng đỡ lấy cậu. Anh lo lắng nói:
“Em không khoẻ sao?”
Cậu vịn tay anh, giọng nói khàn đục:
“Hơi chóng mặt một chút thôi. Chắc là do thiếu máu.”
“Vậy… em nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“Không được, hôm nay có buổi diễn.”
“Anh gọi quản lý kiếm người thay.” Tùng Quân ngăn lại.
“Mọi người đã luyện tập rất lâu rồi, em lại là violin chính. Giờ này kiếm người thay sẽ không kịp.”
Nói rồi, mặc kệ Tùng Quân ngăn cản, Sa lảo đảo đứng dậy vào nhà tắm, tắm rửa, thay quần áo. Tùng Quân vô cùng ân hận vì chuyện tối qua. Anh không yên tâm để Sa đi một mình, bèn đích thân đưa cậu đến nhà hát.
Quản lý được một phen hốt hoảng khi thấy sắc mặt tái nhợt của cậu.
“Làm sao vậy?”
Hắn vừa hỏi vừa nhìn Tùng Quân. Thấy vẻ mặt áy náy như vừa phạm tội của anh, quản lý lờ mờ đoán ra sự tình. Hắn lườm anh một cái như muốn rớt con mắt ra ngoài. Sa cố bước thật vững để anh thôi lo lắng rồi cùng quản lý đi vào phòng trang điểm.
Khi vừa ngồi xuống, cậu đã thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Ngủ li bì từ tối qua tới giờ, Sa không hề biết chuyện bài báo hôm qua nên thắc mắc nhìn quản lý. Quản lý lảng tránh ánh mắt của cậu rồi vỗ tay nói lớn:
“Mọi người khẩn trương lên! Làm gì mà lề mề quá vậy! Còn hai tiếng nữa đến giờ biểu diễn rồi!”
Nghe thấy giọng nói lanh lảnh của quản lý, mọi người mới bắt đầu lấy đồ nghề, tập trung làm việc.
Một tiếng sau, Sa đã được trang điểm xong. Trong khi chờ đợi ra sân khấu, cậu ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên tai cậu loáng thoáng tiếng bàn tán xôn xao:
“Không ngờ cậu ta nhìn hiền lành vậy mà đi giật chồng người khác.”
“Tôi còn ước lấy được người chồng đẹp trai như cậu ta. Ai ngờ lại là gay. Uổng ghê!”
“Giới nghệ sĩ là thế, để được nổi tiếng thì chả biết tới liêm sỉ đâu. Cát xê của nghệ sĩ vĩ cầm không biết thế nào mà cậu ta lại phải cặp kè với đại gia?”
“Mà biết gì không? Hôm qua lên báo rầm rộ như thế, vậy mà ban nãy vị Chủ tịch kia còn đích thân đưa cậu ta đi diễn.”
“Anh ta cũng đẹp trai lắm nha! Không chừng bị chơi ngải rồi. Vợ đẹp thế mà còn chê.”
“Nhưng tôi thấy hai người cũng xứng đôi mà!”
“Tôi chỉ thấy kinh tởm! Xứng đôi cỡ nào mà phá hoại hạnh phúc của người khác thì cũng chẳng ra thể thống gì!”
Câu chuyện sẽ chẳng có hồi kết nếu quản lý không bước vào và tình cờ nghe thấy. Hắn giả vờ ho mấy cái, những cái miệng nhiều chuyện kia lập tức im bặt. Lúc này, Sa cũng mở mắt ra, đứng dậy và đi lướt qua bọn họ.
Quản lý giận đến mặt mũi đen xì, gằn giọng:
“Cẩn thận cái miệng của mấy người đó!”
Nói rồi hắn cũng theo Sa bước ra ngoài.
Sa đứng trên sân khấu kéo đàn mà tâm trí cứ lơ lửng nhớ đến lời bàn tán của những người kia. Hèn gì sáng nay sau khi cậu tỉnh lại, thái độ của Tùng Quân thật khác lạ, thì ra anh giấu cậu chuyện này. Chuyện lớn như vậy sớm muộn gì cũng tới tai cậu thôi. Dù biết anh lo cho mình nhưng cậu vẫn thấy giận. Nếu anh nói ngay từ sớm thì cậu đã không bị sốc như hiện giờ.
Buổi diễn kết thúc, Sa và mọi người cúi chào khán giả. Bất ngờ MC lên tiếng giữ chân cậu lại:
“Xin anh Trường Sa dừng bước ạ. Màn trình diễn hôm nay của anh thật xuất sắc. Không biết anh có sẵn lòng dành một ít phút giao lưu với khán giả hay không?”
Sa lúng túng nhìn MC rồi nhìn xuống sân khấu, đưa mắt tìm quản lý. Việc giao lưu này không hề có trong kịch bản, nhưng nếu từ chối thì sẽ mang tiếng là chảnh chọe, mất lịch sự nên cậu đành miễn cưỡng đồng ý.
MC niềm nở nhìn xuống khán đài.
“Có vị khán giả nào muốn giao lưu đặt câu hỏi với nghệ sĩ Trường Sa không ạ?”
Một vài cánh tay giơ lên. MC xông xáo bước xuống sân khấu đưa micro cho một cô gái trẻ. Cô gái nhận được micro rồi nói:
“Em là fan hâm mộ lâu năm của anh.”
Sa đứng một mình trên sân khấu, bấy lâu nay lịch diễn dày đặc khiến cậu không có thời gian chú ý đến sức khoẻ, giờ mới thấy hậu quả của việc xem thường chế độ ăn uống nghiêm trọng thế nào. Đầu óc choáng váng nhưng cậu phải cố mỉm cười, tự nhủ chỉ cần chịu đựng một chút nữa sẽ được về nghỉ ngơi. Cậu không biết được rằng dưới hàng ghế khán giả có một người còn nóng ruột hơn cả mình. Tùng Quân ngồi xem mà trên ghế như mọc chông, nhấp nhổm không yên. Nhìn thấy Sa đứng không vững, vẻ mặt mệt mỏi như sắp ngã, anh chỉ muốn lao lên sân khấu và kéo cậu về ngay lập tức.
Cô gái trẻ tiếp tục nói:
“Vì sao anh lại yêu violin?”
Sa không do dự trả lời:
“Mẹ tôi là một nghệ sĩ vĩ cầm rất nổi tiếng. Chính bà ấy đã truyền cảm hứng yêu thích âm nhạc cho tôi.”
“Nghe nói mẹ anh đã bỏ nhà đi theo một người ngoại quốc nhưng cuối cùng lại bị người đó phản bội. Bà ấy đã ngược đãi anh rồi tự tử. Anh đã gián tiếp hại chết bà ấy có phải không? Nếu mẹ anh không yêu thương anh thì sao bà ấy có thể là người truyền cảm hứng yêu thích violin cho anh được?”
Cả hội trường bỗng dưng xôn xao. Sa đứng như trời trồng, không biết trả lời thế nào. Ai đã tiết lộ chuyện riêng tư này ra ngoài? Dù hơi sốc nhưng cậu vẫn cố bình tĩnh trả lời cô gái:
“Tôi không biết cô nghe câu chuyện hoang đường này từ đâu. Đây là một điều bịa đặt trắng trợn.”
“Vậy còn tin đồn anh là gay, lại còn giật chồng của một nữ doanh nhân thì sao?”
Đến lúc này, quản lý lập tức gọi cho đạo diễn chương trình. Hắn giận muốn xì khói, nói như quát:
“Việc phỏng vấn này không hề có trong kịch bản đã duyệt! Sao cô lại tự ý sửa đổi?”
Đạo diễn cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Quản lý biết có gặng hỏi thêm cũng vô ích, bèn khẩn trương báo với hậu cần sân khấu:
“Mau dừng ngay cuộc phỏng vấn này cho tôi!”
Mọi chuyện càng lúc càng đi quá xa. Sa cố gắng sắp xếp lại câu từ để đối đáp với cô gái kia nhưng trước mắt cậu mọi vật bắt đầu chuyển động vòng tròn, âm thanh hỗn loạn làm đầu óc cậu lâng lâng. Nhìn xuống sân khấu, cậu lờ mờ thấy một bóng người quen thuộc đang chạy về phía mình. Chợt cậu nghe tiếng nhiều người la hét. Sau đó, bản thân cậu bị kéo ngã chúi về phía trước. Một tiếng động thật lớn đổ sầm bên tai nhưng Sa chỉ nghe mỗi một âm thanh quen thuộc:
“Sa! Sa! Em có sao không?”
Cơn chấn động mạnh ập tới bất ngờ khiến Sa nhất thời choáng váng. Rồi cậu bừng tỉnh khi nghe Tùng Quân gọi tên mình. Trên sân khấu là một cảnh tượng nháo nhào. Một giàn đèn to lớn đổ sập trước mặt làm Sa không khỏi giật mình. Cũng may lúc nãy Tùng Quân vừa kịp chạy tới kéo cậu ra, nếu không cậu đã bị đè bẹp rồi.
Ở bên cạnh, tim Tùng Quân như muốn rớt ra ngoài. Anh không nói không rằng, nhanh chóng bế Sa lên chạy ra xe. Toàn thân mệt nhoài, Sa gắng gượng mấy tiếng đồng hồ để hoàn thành đêm diễn, giờ nằm trong lòng Tùng Quân, cậu mới cảm thấy yên tâm nhắm mắt lại. Cậu chẳng quan tâm âm thanh hỗn loạn bên tai, để anh đưa mình ra khỏi nhà hát.
“Em có khó chịu chỗ nào không? Anh đưa em đi bệnh viện!” Tùng Quân vừa lái xe vừa hỏi.
“Không sao đâu. Em chỉ bị thiếu máu, về nghỉ ngơi một chút là khoẻ.”
“Còn nói không sao? Đi kiểm tra cho chắc ăn!”
Chờ ngoài phòng khám, Tùng Quân lo lắng đứng ngồi không yên. Anh không muốn trải qua cảm giác này thêm một lần nào nữa. Mỗi lần nghĩ tới việc sẽ mất Sa, lòng anh đều thắt lại vì đau đớn. Khi thấy Sa lành lặn bước ra khỏi phòng khám, Tùng Quân mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cảnh tượng giàn đèn đổ sập xuống trước mặt vẫn ám ảnh anh không nguôi. Anh không thể ngờ có kẻ ngang nhiên giở trò trước mắt mình. Nếu lúc ấy anh không chạy lên kéo cậu lại thì không biết hậu quả sẽ tồi tệ đến thế nào.
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Chẳng phải em đã nói anh là em bị thiếu máu sao? Ngoài việc cho một đống thuốc bổ thì còn gì nữa đâu.” Cậu giơ đơn thuốc lên.
Thấy Tùng Quân vẫn chưa hết bần thần, cậu nắm lấy bàn tay đang run rẩy của anh:
“Em không có sao, anh đừng áy náy nữa.”
Tùng Quân lắc đầu:
“Anh không nghĩ có sự trùng hợp như vậy. Chắc chắn là cô ta. Trúc Ly là một người rất chua ngoa và ích kỷ. Cô ta muốn gì thì phải có cho bằng được, sẵn sàng loại bỏ những thứ ngáng đường.”
Trầm ngâm một lát, Sa nói:
“Mình chưa có chứng cứ, anh đừng lo quá. Từ từ điều tra sau.” Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cậu cũng vô cùng hoài nghi.
Tùng Quân nắm lấy tay cậu:
“Lẽ ra anh không nên dính dáng tới cô ta…”
Sa mỉm cười trấn an anh:
“Lúc đó anh bị mất trí nhớ mà, đâu trách anh được. Từ nay em sẽ cẩn thận hơn, không để anh vì em mà lo lắng nữa.”
Tùng Quân miễn cưỡng gật đầu nhưng trong lòng anh như có sóng. Sau khi về nhà Tùng Quân âm thầm sai người điều tra ai là kẻ hãm hại cậu. Anh nhất định tìm ra bằng chứng khiến cô gái độc ác kia phải trả giá.