Tiếng vĩ cầm trong đêm giông bão - Chương 50: Trả giá
Chương 50: Trả giá
Khi Tùng Quân rời đi, chỉ còn mỗi Trúc Ly, người yêu cô và ông Tâm ở lại. Những lời Tùng Quân nói trước khi đi làm cô hoang mang không thôi. Thế là cô lập tức lao tới giật lấy tờ giấy kết hôn trên tay ông Tâm. Trúc Ly hành động rất nhanh khiến ông Tâm không kịp trở tay. Cô đọc lướt qua tờ giấy, toàn thân bỗng phát run. Cô trợn mắt nhìn ông Tâm:
“Tại sao… Tại sao tên người trên giấy kết hôn không phải là tôi? Rõ ràng là tôi đã ký lên ấy cơ mà???”
Ông Tâm trả lời khinh khỉnh:
“Cô nghĩ xem, tại sao con trai tôi phải kết hôn với con gái của một công ty sắp phá sản?”
“Nhưng ông đã hứa với ba tôi rồi mà? Các người là bạn bè thân thiết, vì sao ông lại phản bội ông ấy?” Trúc Ly gào lên.
Nụ cười trên môi ông Tâm vụt tắt:
“Đối với tôi không có thứ gọi là tình thân.”
Dũng, người yêu Trúc Ly đứng bên cạnh thấy cô bị kích động bèn đến gần trấn an:
“Em đừng như vậy, dù không có tiền, anh hứa vẫn sẽ lo cho em đầy đủ mà.”
Cơn giận đã làm mờ lý trí của Trúc Ly, cô gạt tay anh ra, quát lên:
“Anh im đi! Sao tôi lại đi yêu một kẻ vô dụng như anh chứ? Suốt đời không lên nổi chức trưởng phòng thì lo được cho ai?”
Từ bé Trúc Ly đã là nàng công chúa sống trong nhung lụa, nghĩ tới cảnh gia đình tán gia bại sản là cô không thể chịu nổi. Tất cả chỉ tại lão già đáng ghét này. Trúc Ly như bị lửa giận làm mờ lý trí, cô xé nát tờ giấy kết hôn trên tay, sau đó điên cuồng chộp lấy mảnh ly vỡ dưới sàn nhà giơ lên cao. Ngay lúc mảnh vỡ sắp giáng xuống cổ ông Tâm thì một bàn tay đã nhanh chóng ngăn lại. Trúc Ly run rẩy nhìn máu chảy từ tay Dũng.
“Anh… anh Dũng… Anh làm cái gì vậy?”
Dũng giật mảnh vỡ từ tay Trúc Ly, ném ra xa. Anh ôm chặt lấy cô:
“Tiền bạc quan trọng với em đến vậy sao? Hãy cho anh thời gian, anh hứa sẽ không làm em thất vọng. Anh không muốn làm thằng hèn mãi núp dưới cái bóng của em nữa. Từ bỏ đi, về bên anh được không?”
Trúc Ly giãy giụa một lúc rồi đành buông xuôi, để mặc Dũng ôm mình vào lòng. Tiếng nức nở từ rất nhỏ rồi lớn dần, cô khóc như chưa bao giờ được khóc.
“Em xin lỗi… Anh Dũng… Em xin lỗi. Từ nay chúng mình sẽ sống nương tựa vào nhau, có rau ăn rau, có cá ăn cá. Anh chỉ cần làm đúng khả năng của mình. Em sẽ không đòi hỏi quá đáng ở anh nữa.”
oOo
Tùng Quân lao như bay ra khỏi nhà ông Tâm, nhanh chóng tìm đến nơi đang giam giữ Sa, lòng nóng như lửa đốt. Địa chỉ ông đưa cho anh cách thành phố khoảng hai tiếng di chuyển. Anh dừng chân tại một căn nhà bỏ hoang, cây cối um tùm bao phủ, khung cảnh âm u đáng sợ, rêu mốc mọc đầy lối vào. Tùng Quân đi đến trước cánh cửa hoen gỉ, giơ chân đạp mạnh. Cánh cửa mở toang nhưng bên trong im lìm không một bóng người. Anh điên cuồng tìm hết mọi ngóc ngách trong căn nhà. Ngay lúc tuyệt vọng nhất, anh bỗng nhìn thấy Sa nằm trên sàn nhà ở căn phòng cuối hành lang. Tay chân cậu đã được cởi trói, sắc mặt tái nhợt vô cùng yếu ớt. Tùng Quân thống thiết gọi tên cậu, giọng như lạc đi:
“Sa! Em tỉnh lại đi! Đừng làm anh sợ!”
Tùng Quân vỗ nhẹ mặt Sa, chỉ thấy gương mặt cậu lạnh băng không còn chút máu. Anh vội vàng cài lại nút áo cho Sa, cởi áo khoác choàng lên người cậu rồi bế cậu lên xe đưa đi bệnh viện.
Khi tỉnh lại, Sa đã nhìn thấy Tùng Quân ngồi bất động bên giường bệnh, ánh mắt đờ đẫn như người mất hồn, sắc mặt trắng bệch. Cả đêm qua vì lo lắng cho cậu mà anh không tài nào chợp mắt. Trên mặt anh râu mọc lún phún, khóe mắt vẫn còn đọng nước. Thấy cậu tỉnh lại, anh như được hồi sinh, thở phào nhẹ nhõm. Sa nắm lấy tay anh, mỉm cười:
“Em không sao…”
“Bọn cầm thú đó… nếu để anh tóm được thì sẽ không yên với anh đâu!” Cả người Tùng Quân run lên.
“Bọn chúng chưa làm gì em hết.”
Cũng may là ông già đó còn lương tâm, không cho bọn người kia làm bậy tới cùng. Nếu chuyện tồi tệ đó xảy ra, cậu không biết mình có còn cứng rắn như bây giờ không. Nghĩ tới đây, Sa không tránh khỏi rùng mình, nhưng cậu không muốn làm Tùng Quân thêm lo, chỉ có thể mỉm cười trấn an anh.
Tuy Sa nói là không sao nhưng nghĩ tới việc mấy tên hôi hám kia dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào cậu là Tùng Quân lại giận run người. Càng tức giận bọn chúng bao nhiêu, anh càng thất vọng về ba mình bấy nhiêu. Anh đã thử tin tưởng ông và cuối cùng lại nhận về sự phản bội. Từ hôm qua tới nay, anh luôn suy nghĩ về việc làm thế nào để giải quyết êm thấm chuyện giữa ba anh và Sa mà không gây bất kỳ tổn thương nào cho cậu đến mất ngủ. Nếu ông cứ một mực ngoan cố, anh sẽ không nể nang nữa. Từ hôm nay, anh sẽ chính thức cắt đứt quan hệ với người cha mất nhân tính của mình, bỏ luôn cái chức Chủ tịch kia. Tùng Quân nắm tay Sa, khẽ hỏi:
“Nếu anh trở nên nghèo túng, em có nuôi anh không?”
“Em sẽ nuôi anh suốt đời.” Sa cười.
Tùng Quân hạnh phúc cúi xuống hôn cậu. Khi hai đôi môi tách nhau, Sa chợt hỏi:
“Phải rồi, anh đã làm gì mà bọn chúng chịu buông tha cho em vậy?”
Tùng Quân nghe Sa hỏi câu này, bỗng giật mình thon thót. Chuyện cần thiết nhất lúc này là giải quyết tờ giấy đăng ký kết hôn kia. Nếu biết vì cứu mình mà anh đã ký vào giấy kết hôn với người khác thì cậu sẽ phản ứng như thế nào đây? Đang lúc Tùng Quân lúng túng chưa biết trả lời ra sao thì điện thoại bỗng reo lên. Anh nghe xong, toàn thân bủn rủn đánh rơi luôn điện thoại xuống nền gạch.Thấy sắc mặt anh tự dưng tái đi, Sa lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì vậy anh?”
Tùng Quân thẫn thờ trả lời:
“Ba anh…”
oOo
Tùng Quân nghe điện thoại xong thì lập tức rời đi. Người giúp việc phát hiện ra ông Tâm đột quỵ tại nhà riêng, tình trạng đang nguy kịch. Trước khi đi, anh nhờ quản lý đến giúp Sa làm thủ tục xuất viện.
Khi vừa bước ra hành lang bệnh viện, quản lý và Sa tình cờ gặp Vĩ. Kể từ lúc rời Sài Gòn đi Ý, cậu chưa gặp lại hắn lần nào. Vĩ nhìn thấy Sa, cảm giác ngày xưa vẫn chưa hề phai nhạt. Hắn tiến tới gần cậu, lo lắng hỏi:
“Em bị bệnh sao?”
Tuy đã lâu không gặp nhưng việc Vĩ theo đuổi mình khiến cậu cảm thấy không tự nhiên khi đối diện với hắn. Cậu vẫn không thể học cách niềm nở với hắn như những ngày đầu mới quen biết mà trả lời vô cùng lạnh nhạt:
“Cảm xoàng thôi. Hôm nay tôi xuất viện rồi.”
Vĩ cũng không còn là vị bác sĩ thân thiện hiền lành ngày xưa, trong mắt hắn đầy vẻ ghen tuông:
“Chỉ có việc lo cho em anh ta cũng không làm nổi? Đúng là vô dụng. Đã vậy còn không ở bên cạnh em lúc này?”
Sa vô cùng khó chịu khi Vĩ nói xấu Tùng Quân, ánh mắt cậu đanh lại rồi nói:
“Anh đừng nói về anh ấy như vậy. Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước.”
Dứt lời, cậu lạnh nhạt bảo quản lý rời đi.
oOo
Sau khi Trúc Ly và Dũng rời đi, ông Tâm bỗng lên cơn đau tim và ngã quỵ. Lúc được đưa vào bệnh viện thì ông đã chết não. Tùng Quân vừa đến nơi đã nghe tin dữ. Anh lặng nhìn các bác sĩ rút ống thở, bất lực không thể làm gì hơn.
Vì sự việc của ông Tâm mà tinh thần Tùng Quân vô cùng suy sụp. Anh không hiểu nổi ba mình. Người đàn ông ấy… Cả đời cứ mãi cố chấp, sống trong sự ích kỷ để rồi nhận lấy kết cục bi thảm. Đứng trước di ảnh của ông, cảm giác vừa thương vừa hận cào xé tâm can anh.
“Tại sao ba lại cố chấp như vậy? Có bao giờ ba thật lòng xem con là con trai hay không?”
Đáp lại câu hỏi của anh là một sự im lặng đến đáng sợ.
Sa đứng bên cạnh, lặng im siết lấy bàn tay đang run rẩy của anh. Đối với cậu, người đàn ông trong bức di ảnh kia chẳng xứng được nhận một chút thương cảm nào. Sa chỉ đau xót vì Tùng Quân phải chịu cú sốc lớn khi bị người cha bấy lâu nay tưởng như đã thay đổi đột nhiên phản bội mình. Cậu không biết dùng lời lẽ nào an ủi Tùng Quân, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay anh. Tùng Quân siết chặt bàn tay cậu:
“Từ giờ anh chỉ còn mình em… Anh không muốn phải đánh mất em nữa. Hứa với anh, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng rời xa anh.”
Sa ôm lấy tấm lưng thường ngày to lớn nhưng giờ vô cùng yếu đuối của anh:
“Từ khi quay lại bên nhau, em có bao giờ thất hứa với anh chưa? Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa. Mấy ngày nay vì lo đám tang cho ông ấy, anh đã không được chợp mắt rồi. Giờ mọi chuyện đã xong, anh nghỉ ngơi đi…”
Lúc này, Tùng Quân mới cảm thấy toàn thân rã rời. Anh yên tâm dựa hẳn vào người Sa, nhắm mắt lại. Giông bão đã trôi qua, anh chỉ mong rằng từ nay về sau sẽ không ai có thể ngăn cách hai người nữa.